Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

15

Hiệp hai, Tạ Trầm chơi càng cuồng bạo, cướp bóng đến mức đối phương không có đất sống, dồn ép từng đường. cũng cảm nhận được cơn giận người cậu.

Không đối phương ngạc nhiên, ngay đến đồng đội cũng hỏi:

“Tạ Trầm bị sao vậy? Sao chơi hăng thế, như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?”

Một người lau mồ hôi:

biết, Tạ Trầm từ trước lạnh lùng, không hiểu óc cậu nghĩ ; cậu ít nói, nên tôi cũng không dám thăm hỏi.”

Còn giây cuối cùng, Tạ Trầm ném một quả ba điểm kết thúc trận đấu, không kịch tính lắm, là vẻ vang.

Hết trận, khi người tản dần, tôi bước cậu. Cậu mặc áo số 3, gió như cũng ưu ái cậu hơn một chút.

“Tạ Trầm.”

Cậu khoanh túi, gắt: “Sao hả, người vô tình đem nước người khác không tôi?”

“Tạ Trầm, xuống đi.”

“Cậu bảo tôi tôi .”

Tôi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cậu, áp sát tai cậu, nói thật lòng:

“Hôm nay cậu chơi xuất sắc, quả ba điểm cuối cùng rất đẹp, đúng là cùng bàn của tớ!”

Mắt tôi sáng ngời, Tạ Trầm bối rối đứng thẳng dậy, hai tai ửng đỏ.

Sợ cậu ngại, tôi vừa định đi cậu kéo áo tôi .

cậu lúng túng: “Nói nữa đi, biết nói là tốt .”

16

Càng gần ngày tôi đường dự thi toán toàn tỉnh, lời gièm pha càng nhiều. mắt họ, tôi quá bình thường, được cử đi thi toán tỉnh.

Ngày trước khi tôi thi là thứ Hai.

Lễ chào cờ, Tạ Trầm đứng trên khấu phát biểu, ánh mắt sâu thẳm.

vốn ồn ào chợt im phăng phắc.

Thầy hiệu trưởng cũng lo lắng, Tạ Trầm tuy xuất sắc thật, nhưng tự nhiên cậu đồng ý phát biểu, sợ có âm mưu không tốt.

Ánh mắt dồn về phía cậu, Tạ Trầm gõ nhẹ micro: “Hôm nay mọi người có mặt, tôi muốn nói vài lời.”

“Tôi từng đọc một câu của Trương Ái Linh, ngoài kia phong vũ lấp lánh, núi rừng đều là của hôm nay. Vậy nên, Cẩn Nhất…”

Cậu tạm dừng vài giây. Tôi nghe tên , tim như hụt mất vài nhịp. Tôi nhìn , ánh mắt tôi chạm ánh mắt cậu trên bục.

Tạ Trầm mỉm cười, tràn đầy tự :

“Dù người nói , cậu cần kiên trì với điều là đúng. Muốn làm làm đi; đời người ngắn, nhưng có nhiều khoảnh khắc. Tôi mong cậu ở độ tuổi tươi đẹp này, hãy dốc toàn lực, đừng để nuối tiếc. Còn tôi, người bảo tôi kiêu ngạo, nhưng tôi luôn vì cậu.”

Nói xong, Tạ Trầm quét mắt khắp , trầm nhẹ:

“Xin lỗi chiếm chút thời gian mọi người. Không có khác, là muốn cổ vũ cùng bàn của tôi. Người khác không cậu, tôi . Cẩn Nhất, đừng lo, cậu cố gắng rồi, những tôi cần dạy cậu cũng dạy xong.”

Cậu đặt micro xuống rồi một nhét túi bước xuống ánh nhìn sửng sốt của hội đồng giáo viên. Cả im lặng một thoáng, rồi đó hét to:

“Đỉnh, Trầm ca quả thật ngầu!”

Cả bừng tỉnh, tiếng huýt sáo vang .

“C.h.ế.t thật, vừa rồi anh Trầm đó đang tỏ tình à?”

“Ôi trời, ấm áp quá! Chẳng còn giống Tạ Trầm lạnh như băng ngày thường nữa!”

“Cẩn Nhất là người đi thi toán tỉnh sao? Chắc cũng không tệ, anh Trầm cô ấy như vậy!”

“Tôi tưởng đây là bài diễn văn thuật nghiêm túc, dè là màn tỏ tình công khai trước hiệu trưởng!”

Tôi đứng giữa đám đông, ôm ngực, tim đập thình thịch. Xung quanh là tiếng ầm ĩ, tôi nghe rõ tiếng trái tim .

Xong rồi, tôi có lẽ rơi lưới tình. Trời ơi, tôi thật lòng thích Tạ Trầm rồi.

17

Đêm trước khi đường, tôi sắp xếp vali, ra ban công hít gió, ngập ngừng rồi bấm máy, gọi cậu.

cùng bàn.”

cậu cười ở dây kia:

“Ừ, tôi đây.”

Tôi gọi nhỏ:

“Tạ Trầm.”

“Ừ, có chuyện ?”

Âm thanh lách lách, cậu đang bật lửa. Tôi biết cậu hút thuốc; trên người cậu thoảng mùi t.h.u.ố.c lá, không nặng nề. Nhưng khi ở cạnh tôi, cậu chưa từng châm thuốc.

“Tạ Trầm, tớ quyết định rất kỹ.”

Cậu có vẻ đang hút thuốc, nghẹn : “Nói đi.”

Tôi hít sâu, khẳng định:

“Nếu tớ đoạt giải nhất, tớ tỏ tình với cậu.”

dây im ắng, cậu không nói, tôi hồi hộp đợi. Bỗng có tiếng rít, cậu c.h.ử.i khe khẽ:

“C.h.ế.t thật.”

Tôi hỏi:

“Sao thế?”

Cậu thở ra, ấm ức:

“Không sao, vui quá nên bị điếu làm bỏng .”

Tôi mỉm cười: “Cậu tớ vậy sao? Lỡ tớ không được nhất sao?”

cùng bàn, cậu là trò của tôi , đi, cậu đoạt giải nhất.”

Nghe vậy, tôi cũng tự .

“Tớ cố gắng.”

18

Rồi chúng tôi cũng thành đôi.

Tôi nỗ lực và thật sự đạt hạng nhất, lấy thành tích để dập tắt những lời khinh thường.

Dì Tống vừa tôi ăn dâu tây, vừa mỉm cười:

“Cô bé nhà dì thật tiến bộ, lần dự thi toàn tỉnh đoạt hạng nhất, giỏi lắm, ăn thêm dâu đi.”

Mẹ tôi ngồi tươi cười:

“Nhờ Tiểu Tạ dạy tốt, con mới tiến bộ như vậy.”

Tạ Trầm suốt buổi ngồi cười ngốc nghếch; trạng thái này bắt kể từ ngày chúng tôi công khai.

Hôm đó, cậu cố gắng kìm chế, gằn :

“Cẩn Nhất, đến với tớ rồi không rời được đâu. Tớ thích khoe khoang, cũng hay ghen tuông; vậy cậu có chịu không?”

Tôi nhìn mắt cậu, gật nhẹ: “Tạ Trầm, tớ thích cậu.”

Cậu mừng đến quay vòng một vòng, rồi xuống vòng qua đùi tôi, bất chấp sự chú ý của bao người ở bay, như bế trẻ con một nâng tôi .

Cậu cười ngạo: “Cưới luôn đi!”

Tôi sợ độ cao, ôm cổ cậu: “Cũng không cần vội vàng vậy chứ.”

Kể từ đó, Tạ Trầm hay cười ngại ngùng.

cùng không rõ sự thật, bắt đồn rằng “đại ca” Tạ sao như phát điên, chắc là do căng thẳng quá mức. Họ nói, là kỳ thi đại , không đáng để Tạ Trầm phiền não như vậy.

19

Kỳ thi đại – nỗi sợ của mọi sĩ t.ử lớp mười hai – cuối cùng cũng đến.

Không phải kết thúc là cánh cửa mở ra hành trình mới. Tất cả gồng . Tôi cũng vậy.

Tạ Trầm kèm tôi , buổi chiều nào cũng kèm tới phút cuối mới về.

kỳ thi, tôi thi tốt. Dù không đỗ của Tạ Trầm, tôi vẫn một khá cao.

Tùy chỉnh
Danh sách chương