Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Sau thương thế lành lại, ta không còn gặp lại cha con nhà họ nữa.
Chỉ là Tông Cẩn có lại một phong thư.
thư viết, Vân đau bụng, hắn kinh trước, dặn ta nhanh chóng theo sau.
Ta tiện tay ném thư vào góc, chỉ thấy xui xẻo.
Người không yêu ngươi, cho dù ngươi có rơi m.á.u chảy, mắt hắn cũng chỉ là một vết xước mà thôi.
Ta dứt khoát gạt cha con họ khỏi tâm trí.
Hồng Đại và A Bình đều đã thành thân, hài t.ử cũng đã ba bốn tuổi, thỉnh thoảng sẽ dạo phố cùng ta.
“Cô , chậm chút !”
đây ta đã nhẹ gánh, tâm tình cũng dần trở lại thuở chưa gả .
Trên phố dài, hàng quán chen chúc sát vách, người bán kẻ náo nhiệt. Ta mấy món, chợt ý tới một bóng người gầy gò.
Nhìn kỹ lại, cảm thấy có phần quen mắt.
Ánh nhìn rơi xuống eo người kia, dừng lại nơi miếng ngọc bội trắng.
Nghĩ cũng thấy buồn cười.
Trước đây dùng phân biệt A Ngọc, bây lại thành vật nhận người khác.
Đeo ngọc là Triệu Tri Ngọc, không đeo chính là T.ử Ngọc.
Bắt gặp ánh mắt ta, Triệu Tri Ngọc đôi mắt sáng , bước nhanh phía ta.
Mà sau lưng không xa, Triệu Cảnh Tu đang xếp hàng kẹo tạo hình, quay liếc một cái, mắt trợn , bảo thuộc hạ chờ kẹo, còn mình vài bước đã sải đến, túm cổ áo sau lưng của Triệu Tri Ngọc:
“Chạy loạn gì thế!”
Triệu Tri Ngọc lập tức túm tay áo ta, ưỡn cổ phản bác: “Con có chạy đâu!”
Lúc này, Triệu Cảnh Tu cũng nhìn thấy ta.
Thân cao tám thước, vai rộng lưng vững, hắn đứng đó cao hơn ta nửa cái , bàn tay to đang giữ đứa xách con mèo con.
Hắn tuy trông dữ, ta lại không thấy giống lời đồn rằng hắn là người khó gần.
Dù sao, một người cha chịu xếp hàng kẹo cho hài , thì xấu đến mức chứ?
“Thất lễ , Thôi cô , quấy rầy .”
Nói đoạn, hắn túm Triệu Tri Ngọc định rời .
Triệu Tri Ngọc cá nằm trên thớt, vùng vẫy loạn cả .
Triệu Cảnh Tu không khống chế nổi, bị giằng thoát , chỉ thấy đứa vèo một cái chạy bên cạnh ta, ánh mắt ngập ngừng khẩn thiết nhìn ta.
Ta bị ánh mắt ấy nhìn đến mềm lòng, đành đem mấy món nhét vào tay :
“ , mau theo phụ thân con .”
“ mà…”
Triệu Tri Ngọc luyến tiếc nhìn ta, bị Triệu Cảnh Tu dắt , ngoái nhìn lại từng bước.
Mãi đến rời khỏi một đoạn xa.
Ở nơi ta không trông thấy.
Bước chân Triệu Cảnh Tu vẫn không dừng, mặt hằm hằm hỏi:
“Triệu Tri Ngọc, chẳng con nói mẫu thân đã mất sao? lại bày trò gì nữa đây?”
Năm đó hắn nhặt đứa ấy, toàn thân lem luốc con mèo hoang, đói đến độ nhào thẳng vào người hắn.
Hắn tóm , cũng không sợ, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh kia nhìn hắn chằm chằm.
Đứa này tuy có gan, vóc người cũng tầm luyện võ, thế là hắn đem nuôi.
, thì hay , toàn gây phiền phức cho hắn!
Triệu Tri Ngọc cúi , nhìn miếng ngọc bội đeo bên hông, giọng nhẹ gió thoảng:
“ mà người nhận miếng ngọc này, người chính là A của con.”
Chỉ một câu, khiến Triệu Cảnh Tu sững người đứng tại chỗ.
13
Ta không Triệu Cảnh Tu lại đích thân tới Thôi gia.
Sắp vào mùa mưa, mưa dầm triền miên, ta đang cùng ca ca xử lý công việc của mấy cửa hiệu:
“Vải vóc hiệu tránh ẩm, nguyên liệu tửu lâu nếu đã hỏng thì tuyệt đối không đem dùng…”
Từng việc, từng việc một, ta đều sắp xếp rõ ràng, chỉ huy hạ nhân xử trí đâu vào đấy.
Đợi xong xuôi hết thảy, ta quay người bắt gặp Triệu Cảnh Tu đang đứng ở không xa, ánh mắt dừng trên người ta, chẳng rõ đã đứng đó tự bao .
Ta và hắn vốn không có bao nhiêu giao tình, chỉ biết hắn tuy thân là vương gia, lại thân chinh nơi sa trường, giữ gìn biên cương, là người khiến ai ai cũng kính phục.
“Dân nữ bái kiến vương gia.”
Ta cúi người hành lễ, hắn đưa tay ngăn lại: “Không cần đa lễ.”
Thấy hắn tựa hồ có điều muốn nói, ta lặng lẽ chờ.
một lúc lâu sau, hắn mới mở lời:
“Thôi , miếng ngọc bội bên hông A Ngọc là do mẫu thân của lại. Lúc bản vương nhặt , trên người đã mang theo . Chỉ sợ năm xưa đã ôm nhầm con.”
Một câu rơi xuống, sét đ.á.n.h ngang tai.
Ta ngẩn người nhìn hắn, tim tựa hồ lỡ một nhịp: “Sao… có thể?”
【Aaaaaa không thể ! Nữ phụ mang nhầm con lại thành mang chính con ruột mình ư?!】
【Trời đất ơi, thật sự là ôm nhầm! Thiếu gia thật – giả đảo lộn !!】
【Tự dưng thấy cái tên mặt bánh bao nhà họ kia cũng không đáng ghét đến thế nữa, dù sao cũng chẳng con ruột mình mà ha ha ha】
14
Ta còn đang ngây , nhất thời chưa hoàn hồn.
Năm ấy gần sinh, mẹ chồng kiên quyết bắt ta chùa cầu phúc, mong cầu quý .
Ta vốn không muốn , Tông Cẩn lại gật thuận theo.
hôm ấy bất đổ mưa lớn, kiệu phu trượt chân, làm lật cả kiệu.
Ta sinh sớm, sinh ngay tại một thôn ven đường.
Hồng Đại vội vã chạy tìm bà đỡ, đến trễ.
May sao thôn có người biết đỡ đẻ.
Ta gắng gượng đem ngọc bội đeo cổ hài t.ử hôn mê.
Đến tỉnh lại, ta đã nằm Hầu phủ.
Vì cơ thể yếu nhược, sợ mang hàn khí truyền sang con nên ấy hài t.ử đều nhũ mẫu chăm.