Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Duẩn ù ra ngoài vại nước định rửa thì chợt phát hiện nước đã hết. Anh mở van nước dự phòng đầu kênh, nước chảy vào . Thường ngày Cố Duẩn vắng nhà, Trầm Diễm không hay để ý chuyện nước nôi.
Hễ khi có nước từ trạm bơm xả xuống không có người nhà là nước sạch tràn ra lênh láng rất lãng phí. Bởi vậy thông thường trước khi ra khỏi nhà, Cố Duẩn đều khóa van nước tổng lại. Hễ về nhà thấy hết nước thì mới mở.
chờ nước đổ vào để có thể tắm rửa. Anh vô phòng hỏi thăm nội. cửa khép hờ, xộc ra thứ mùi tanh tưởi ôi thiu. Anh hơi nhăn mũi nhưng cũng đẩy cửa vào. Vừa đẩy cửa vào thì Cố Duẩn đã thấy Cẩm đang ngồi. Miệng toe toét nhìn anh cười rồi hỏi:
“Hôm cháu trai làm về sớm thế?”
Cố Duẩn há miệng cười đến mang tai. Hôm nội lại khỏe đến lạ thường. Đã lâu lắm rồi anh không thấy ngồi dậy. Cố Duẩn ngồi xuống gần hỏi han thì thấy Trầm Diễm về.
Mụ ta dừng rồi hất cằm hỏi:
“Có mang về không? Mang về nhiều không?”
Cố Duẩn cúi đầu không nói gì, ra vại nước dội ù gáo nước lạnh lên đầu bắt đầu kì cọ. Trầm Diễm thấy Cố Duẩn không nói liền hằm hằm xông vào gian bếp. Nhưng mụ ta không tìm thấy , chắc hôm Cố Duẩn giấu kĩ quá. Nét mụ tối sầm lại cảm giác khó chịu.
Dự tính có chuyện lành, Cố Duẩn thay vội quần đùi định ra ngoài quanh quẩn Trầm Diễm hết cơn tam bành rồi mới về. Nào ngờ anh vừa kịp thay xong quần thì mụ ta đã lăm lăm cây roi bằng gỗ dâu xông vào người anh quất tới tấp.
Cố Duẩn ngã chúi xuống đất, bê bết m.á.u má quệt vào miểng gạch vỡ. Khắp người anh bị bùn đất quấn quanh. Mụ ta rít lên:
“ đã nói mày mua hai yến để đem qua lo em trai mày sao mày không nghe lời . Mày coi lời nói là không khí có không?”
Cố Duẩn cắn răng không nói nào. Không anh sợ mụ ta không dám cãi lại. là anh sợ chữ hiếu treo trên đầu.
Trầm Diễm càng thể làm tới túm tóc bứt tai, tát bôm bốp vào anh nói:
[ – .]
“Em mày đang tuổi ăn tuổi học. Mày không lo nó thì mai sau ai gồng gánh gia đình . Mày ngu đời rồi mày lại muốn em mày ngu theo mày, khổ sở làm công trường như mày hay sao?”
Cố Duẩn cứ cúi gằm nín nhịn không nói nào. Trầm Diễm đánh đã tay rồi lại quay đầu vào nhà. Mụ ta vẫn không quên để lại nói văng vẳng:
“Lần mày trái lời thì chớ có lần sau nghe chưa. Nếu còn có lần sau sẽ không đánh mày qua quít thế thôi đâu.”
Mụ đã vào nhà rồi, im lại nói vọng ra:
“Lát ra Tư Hớn lấy chịu hai chục cân . Mày làm lĩnh tiền công về thì đem tiền qua đó trả.”
Thì ra mụ Diễm đã nghĩ ra cách để lấy bằng số Cố Duẩn không chịu mua. Nếu sớm biết trước thế thì anh đã bằng mua quách hai yến mụ, đỡ chịu trận đòn đau. Cố Duẩn uất ức lắm nhưng không biết làm sao. Anh tới vại nước dội mấy gáo nước lạnh lên đầu như để trút giận, cũng là để xua tan hết bùn đất dính trên người.
Trầm Diễm đâu vào buổi tối hôm đó, đến nửa khuya thì mới hớn hở quay về. Thấy Cố Duẩn đang ngồi soi trước thau nước lau vết rách trên , mụ hòa hoãn nói:
“Lấy muối sát vào, kẻo nhiễm trùng rồi toét ra lại tốn tiền chữa.”
Anh thấy lạ mụ ta tự dưng lại thay đổi thái độ quan tâm anh như vậy, nhưng nói tiếp theo của mụ khiến thâm tâm anh c.h.ế.t lặng:
“ với sắp làm đám cưới, em mày Bá cũng sẽ dọn về nhà chung. mai nó về đây thì mày đừng làm phiền nó học hành nghe chưa.”
Nói xong mụ tủm tỉm quay đầu bước vào phòng. Hình như mụ sung sướng lắm, ước nguyện bấy lâu của mụ cuối cùng đã thành sự thật.
Chiều , Cố Duẩn có nghe phong phanh tin bán nhà thua bài. Chắc vậy không còn cách nào mới đành lấy Trầm Diễm.
Hơn nữa từ trước tới mụ Diễm qua lại bên ấy lo ăn , ta sớm đã ỷ lại thèm lo làm ăn gì cả suốt ngày rượu chè. Dịp sa cơ lỡ vận, Trầm Diễm hẳn đã bơm thêm tiền để ta đồng ý lấy mụ.
Nam Cung Tư Uyển
Cố Duẩn tức giận khiến vết m.á.u trên má đã dịn chảy thế lại trào ra. Lông mày anh giật giật, nắm đ.ấ.m tì xuống đất nổi cả gân xanh. Trầm Diễm ngày càng quá quắt. về đây, gánh nặng năm miệng ăn sẽ đè lên đầu anh. Cả cơ nghiệp Cố để lại từ sinh thời, cũng biết sẽ tồn tại bao lâu.