Tiểu tam mới của Thẩm Chi Niên lại bắt đầu màn kịch cũ—nũng nịu đòi trang sức.
Tôi chẳng cần lên tiếng. Chỉ lặng lẽ gửi anh ta tấm ảnh bộ trang sức đó.
“Chồng à, em thích bộ này.”
Tối cùng ngày, bộ trang sức ấy đã ngoan ngoãn nằm trên bàn trang điểm của tôi.
Cô ta rơi nước mắt đòi mua biệt thự, tôi chỉ thong thả thốt một câu: “Em cũng thấy căn đó đẹp.”
Vài hôm sau, giấy tờ sang tên gửi đến, chủ sở hữu là tôi.
Chúng tôi đã kết hôn bảy năm. Chuyện anh ta có bao nhiêu người bên ngoài, tôi mệt rồi, không muốn đếm nữa.
Nhưng có một điều thì đừng ai mơ vượt ranh giới:
Người ngoài muốn xài tiền của tôi? Nằm mơ.