Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phỏng vấn , trai cũ lại ngồi ở vị trí tổng tài.
HR hỏi: “ hỏi định hướng nghề nghiệp của là gì?”
Tôi đầu óc đầy ắp ký ức trai cũ, thần trí mơ hồ, lỡ miệng buột ra một câu:
“Làm bà chủ.”
01
Nếu tôi có tội, ông trời hãy trừng phạt tôi.
Đừng bắt tôi gặp lại trai cũ trong buổi phỏng vấn.
Phòng họp của tập đoàn Hoa Phi.
Từ lúc bước vào, đầu tôi đã ong ong không ngừng.
Ngồi ở giữa bàn họp chính là trai cũ của tôi, mặt anh ta đặt tấm bảng chức danh, ba chữ “Tổng Giám ” chói lóa đập thẳng vào mắt.
Mà vị trí tôi ứng tuyển… lại là thư ký tổng giám .
Hạ Nam Tuấn, trai cũ của tôi, đây là chàng trai tôi từng bao nuôi, giờ lại là tổng tài của một tập đoàn niêm yết?
Mọi chuyện cứ như một giấc mơ hoang đường.
Tôi quen Hạ Nam Tuấn trong một chuyến du lịch ngoài, qua vài câu trò chuyện mới biết hóa ra cả cùng sống ở Giang Thành.
, người trưởng thành có thiện với nhau, chuyện yêu đương cũng là lẽ đương nhiên.
Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, Hạ Nam Tuấn xách vali đứng cửa phòng trọ của tôi.
Anh ta cong khóe mắt thành hình trăng khuyết, tiến lên ôm lấy tôi:
“Trần Noãn, anh đến nương nhờ em đây.”
Thế là anh ta ngang nhiên chen vào căn phòng trọ nhỏ xíu của tôi.
02
Phải nói, Hạ Nam Tuấn là một người tình hoàn hảo: đẹp trai, chu đáo, nấu ăn ngon.
Lúc mới yêu, đúng là rất ngọt ngào.
khi dọn đến sống cùng tôi, anh ta suốt ngày ở nhà, không đi làm.
Dù lương tôi không cao, nhưng vẫn đủ để cả không chết đói.
Mãi đến khi tay, lý do vẫn là vì… tiền.
Hạ Nam Tuấn là người có ham rất mạnh.
Đêm nào cũng mây mưa cuồng nhiệt, khiến tôi không tập trung đi làm, suýt chút mất .
Đừng nói nuôi anh ta, đến bản thân mình tôi còn khó lo .
Tôi dứt khoát đề nghị tay.
Anh ta tròn mắt tôi không tin , đỏ mắt hỏi:
“Tại sao?”
Tôi không dám thẳng vào mắt anh ta, lòng tự tôn khiến tôi không thừa nhận rằng tôi sợ mình không nuôi anh ấy.
Thế là tôi viện ra một lý do vớ vẩn:
“Tôi có người mình thích rồi, ở bên anh chỉ là chơi chơi thôi.”
Chỉ là chơi chơi thôi…
Tối hôm đó, khi tôi trở phòng trọ, Hạ Nam Tuấn đã đi rồi.
Trong phòng không còn dấu vết gì của anh ấy.
Không còn ai đợi tôi ăn tối .
Tựa như người đó chưa từng xuất hiện trong đời tôi.
03
Tôi mơ mơ màng màng trả lời hết các câu hỏi ban đầu.
HR hỏi:
“ hỏi định hướng nghề nghiệp của là gì?”
Đầu óc tôi toàn là hình ảnh quá khứ với Hạ Nam Tuấn, thần trí hỗn loạn, miệng buột thốt ra:
“Làm bà chủ.”
Lời vừa dứt.
Không gian lặng ngắt như tờ.
“Phụt…” Có người đang cố nhịn .
Tôi choàng tỉnh, nhận ra mình vừa nói gì, ngẩng đầu phía Hạ Nam Tuấn.
Anh ta không biểu gì, nơi khóe hiện lên nét giễu cợt.
“ dùng quy tắc ngầm để leo lên?”
Tôi ngượng chết, vội vàng xua tay.
Giết tôi đi, tôi đang nói cái quái gì vậy chứ.
“Ý tôi là đặt lợi ích công ty lên hàng đầu, xem công ty như nhà của mình…”
“Hừ.”
Với một tiếng hừ lạnh của Hạ Nam Tuấn, buổi phỏng vấn kết thúc.
04
Tôi không sao mình vẫn nhận được offer từ Hoa Phi Group.
Chẳng lẽ… Hạ Nam Tuấn trả thù?
Anh ta định chèn ép tôi?
lo lắng đó tan biến ngay khi tôi thấy số dư trong tài khoản.
Huống hồ… lương gấp đôi chỗ cũ!
Làm khó ai làm, không làm khó tiền được!
Ngày đầu đi làm đúng là sống không bằng chết.
Màn biểu diễn “làm bà chủ” hôm phỏng vấn đã lan truyền khắp công ty từ khi tôi bước vào.
Thậm chí có đồng nghiệp còn trêu chọc tôi ngay mặt:
“Trần Noãn, này chị làm bà chủ rồi nhớ nâng đỡ đàn em nha, cố lên đó~”
“Không có gì làm à?”
Mọi người tản ra như chim bay, bỏ lại tôi đối mặt một mình với Hạ Nam Tuấn.
Một lũ phản bội!
Ánh mắt anh ta ra hiệu bảo tôi vào phòng làm .
Tôi bước anh, không hề kiêng nể mà ngắm kỹ dáng người ấy.
Chiếc áo sơ mi trắng cao cấp ôm sát bờ vai rộng, eo thon, quần tây thẳng tắp che đi đôi chân dài rắn rỏi mà chỉ tôi mới biết được nó cứng cáp ra sao.
“Ực.”
Tôi nuốt bọt đánh ực một cái.
May là Hạ Nam Tuấn chỉ khựng lại nửa giây rồi bước tiếp.
Thật ra, khi tay Hạ Nam Tuấn không lâu, tôi đã hối hận rồi.
Hồi đó đúng là kẻ no không nỗi khổ của kẻ đói.
Một khi đã nếm được mùi vị rồi, rất khó sống thanh đạm lại, huống hồ còn là một “cực phẩm” như vậy.
Tự trách bản thân, gái già đến nơi mà còn mụn ở cằm.
05
“Là thư ký của tôi, hy vọng điện thoại phải mở 24/24, gọi là có mặt ngay.”
Tôi trong lòng chửi thầm, ngoài mặt vẫn tươi ngọt ngào:
“Tổng giám Hạ, vậy còn tiền làm thêm giờ sao?”
Anh ta liếc mắt tôi, khóe nhếch lên nụ đầy mưu mô:
“Công ty sẽ không bạc đãi người có năng lực, chỉ cần hiện tốt, thưởng phạt đều có đủ.”
Đúng là tư bản máu lạnh!
Tự dưng tôi lại thấy gì mình làm kia hoàn toàn xứng đáng!
ngón tay thon dài của Hạ Nam Tuấn thản nhiên lật từng trang tài liệu.
“Nếu anh không còn gì khác, tôi phép ra ngoài.”
“Còn một chuyện…đề nghị đừng tung tin đồn thất thiệt.”
Tôi: …
“Ra ngoài đi.”
06
Tối đến, Hạ Nam Tuấn dẫn tôi đi dự tiệc .
“Tổng giám Hạ, mời anh một ly! Mong này có hợp tác nhiều hơn.”
Một ông chú bụng phệ niềm nở nói với Hạ Nam Tuấn.
Anh ta chỉ gật đầu nhạt như một người nắm quyền thật sự.
Anh đưa ly phía tôi, tôi ý cầm lấy.
“Tổng giám Vương, hôm nay tổng giám Hạ không tiện uống , tôi phép uống thay một ly.”
Tôi cạn ly ngay lập tức.
đó người tới mời Hạ Nam Tuấn nối đuôi nhau, và tôi đều nhận thay tất cả.
Tửu lượng tôi không tệ.
Nhưng sáng nay ăn bánh do Hạ Nam Tuấn đưa mà nghẹn đến trưa không ăn gì, lại uống bao nhiêu .
Dạ dày bắt đầu phản kháng.
“Tổng giám Hạ, mời anh một ly!” – lại có người đến.
Tôi dùng tay trái đè mạnh lên bụng, thầm than trong lòng.
Vẫn cố gắng cầm ly lên.
Hạ Nam Tuấn bỗng rút ly khỏi tay tôi, ngửa đầu uống hết.
Rồi quay đi tiếp chuyện người khác.
Ờ, hình như không cần tôi rồi.
Tôi tranh thủ nhét chút đồ ăn vào bụng, giác dễ chịu hơn nhiều.
Là lính mới còn trong thời gian thử , tôi lại xung phong chắn thay Hạ Nam Tuấn.
Không sao… sắc mặt anh càng lúc càng đen.
Kết thúc tiệc .
Tôi lảo đảo đi Hạ Nam Tuấn, suýt ngã, may mà anh kịp đỡ lấy.
Tôi mơ hồ nói:
“… ơn…”
“Vẫn ở chỗ cũ à?”
Tôi gật đầu ngây ngô.
Anh thở dài khe :
“Chẳng có tí tiến bộ nào.”
07
Chiếc Bentley lao nhanh vào khu dân cư cũ kỹ.
“ trai có ở nhà không?”
Tôi chớp mắt ngơ ngác anh:
“Anh đang ở đây mà?”
Hạ Nam Tuấn đẩy mặt tôi ra:
“Chúng ta tay rồi.”
Sao giọng anh nghe giống hờn dỗi vậy?
Tôi bỗng dưng bật khóc rồi hát:
“ tay vui vẻ… chúc anh hạnh phúc… rồi anh sẽ gặp người tốt hơn…”
Tiếng gào thảm thiết của tôi thu hút không ít ánh mắt xung quanh.
Hạ Nam Tuấn không chịu , bế thốc tôi lên, đi thẳng lên lầu.
Trong lòng anh, tôi không hề ngoan ngoãn, tay chân loạn xạ sờ mó khắp nơi.
“Cái bụng múi của anh đâu rồi? Sao mọc mụn thế này?”
Hạ Nam Tuấn giọng khàn khàn:
“Đừng có động lung tung.”
Tôi vẫn mặc kệ, còn cố bấm nốt cái mụn đó một phát.
Anh rên , đổi tư thế, vác tôi luôn lên vai.
08
Hạ Nam Tuấn vừa vào nhà đã ném tôi mạnh lên giường, như ném một cái bao tải rách.
Mấy cái cúc áo sơ mi của tôi đã bung ra lúc vật lộn, để lộ làn da trắng ngần, cảnh xuân phơi phới.
Thân Hạ Nam Tuấn bất giác nóng bừng lên.
Tôi thói quen bắt đầu cởi đồ trên giường, nhưng cái móc áo ngực cứ loay hoay mãi không mở được.
“Tách.”
Một bàn tay lạnh lẽo giúp tôi tháo ra.
giác quen thuộc khiến toàn thân tôi run lên.
Tôi quay lại, choàng tay qua cổ anh ta, chằm chằm vào gương mặt kia, thào:
“Hạ Nam Tuấn? Không đúng… sao lại mơ xuân rồi?”
Khóe Hạ Nam Tuấn cong lên.
Anh cúi xuống, giọng trầm khàn quyến rũ truyền vào tai tôi:
“ không?”
Tôi đỏ bừng vành tai, đôi mắt lấp lánh hơi chớp, nhẹ nhàng gật đầu.
“Là em tự dụ anh đấy nhé.”
Người đàn ông cúi người xuống, linh hoạt tách tôi ra, bá đạo chiếm lấy từng tấc lãnh thổ.
Anh ta không ngừng đòi hỏi, như vương giả đi chinh phạt.
Tôi chỉ thấy toàn thân vô lực, mềm nhũn nằm trên giường.
“Tắm cái đã.”
“Không , đang mơ tắm làm gì…”
Người đàn ông chẳng cho tôi phản ứng thêm lời nào, bế thốc tôi vào phòng tắm.
Hạ Nam Tuấn mở vòi sen, chẳng mấy chốc, hơi nóng bao phủ người.
Anh ép tôi vào tường, bức tường lạnh buốt khiến tôi rùng mình.
Không nói lời nào, anh cắn dưới của tôi, bàn tay to lớn xoa dọc eo tôi.
Nhịp thở của cả dần trở nên hỗn loạn…