Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

09

Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, rọi lên hai người đang ôm nhau ngủ say.

Tiếng chuông vang lên dồn dập, phá tan sự yên bình trong căn .

tôi bị đó lay mạnh.

Tôi bực bội hất tay người ta ra, lẩm bẩm:

“Đừng phiền tôi!”

Người đó không bỏ cuộc, càng lay mạnh hơn.

của cô.”

Giọng đàn ông? Tôi lập bừng tỉnh, bật dậy.

Hạ Nam Tuấn ném tôi rồi lặng lẽ mặc quần áo.

“Rầm!”

Cửa bị đóng sập lại. Đến khi bóng lưng Hạ Nam Tuấn khuất hẳn, tôi mới hoàn hồn.

Thì ra hôm qua… không là mơ.

lại cảnh nóng bỏng hôm qua, tôi ngây ngô một lúc lâu.

vẫn kiên trì đổ chuông.

Tôi cầm lên , nụ lập cứng lại.

Cuộc gọi đến hiển thị: “ yêu.”

10

Tôi hớt hải lao tới công ty.

Xông vào văn tài, vừa mở cửa vừa nói:

“Hạ Nam Tuấn, sáng nay anh đi vội quá, để em giải th…”

Ba người trong cùng lúc quay đầu tôi.

“Phó , , xin lỗi đã làm phiền, hai người cứ nói chuyện tiếp nhé.”

Tôi lùi lại như bị gió thổi.

Hạ Nam Tuấn gọi tôi lại, tôi ngoan ngoãn đứng yên.

nhé, hai người ra ngoài trước đi.”

Phó liếc tôi đầy ẩn ý lúc đi qua.

Cái kiểu: “chúng tôi hiểu hết rồi đấy.”

Tôi mình lại gây họa rồi.

Đành đứng ngây người tại chỗ.

Hạ Nam Tuấn bực bội kéo lỏng cà vạt.

Noãn, chuyện tối qua cứ xem như chưa từng xảy ra đi.”

Tôi anh hiểu nhầm gì đó, vội vàng giải thích:

“Thật ra em…”

Anh thừng cắt lời:

“Nếu em muốn bồi thường gì thì cứ nói. Còn lại thì đừng vọng tưởng.”

Tôi cố hiểu hàm ý trong lời anh.

“Anh em tìm anh là vì tiền à?”

Hạ Nam Tuấn lặng lẽ bước tới cửa sổ sát đất, dòng xe cộ bên dưới.

Noãn, chúng ta vốn dĩ là người của hai giới.”

Mắt tôi đỏ hoe, cố kìm nén giọng nói.

“Anh yên tâm, này em sẽ biết thân biết phận, không dám mộng tưởng nữa, Hạ!”

Nói xong, tôi chạy khỏi văn .

Chạy vào nhà vệ sinh khóc một trận.

Khóc xong thì bình tĩnh lại.

Chợt thông suốt, dù sao cũng không lỗ.

Cứ coi như… gọi free một nam kỹ cao cấp.

này mà còn mơ tưởng đến Hạ Nam Tuấn, tôi làm… cún con!

11

Dạo gần đây, trong công ty lan truyền đủ kiểu tin đồn giữa tôi và Hạ Nam Tuấn.

mà chính hai nhân vật chính là chúng tôi lại cư xử còn bình thường hơn cả đồng nghiệp bình thường.

một thời gian quan sát, mọi người rốt cuộc rút ra kết luận:

Tôi đã bị Hạ Nam Tuấn đá!

Mà đó là cách nói dễ nghe rồi đấy.

Khó nghe hơn thì bảo tôi chủ động quyến rũ Hạ Nam Tuấn, rồi bị anh ta thừng chối và làm nhục không thương tiếc.

Tôi cũng chỉ coi như nghe chuyện phiếm.

lại năm xưa người đá Hạ Nam Tuấn trước là hả? Là tôi đây chứ .

Nhưng thứ khiến tôi phiền não hơn cả không là lời đồn… mà là cuộc gọi truy sát của tôi.

“Tuần này em họ con kết hôn rồi, nếu lần này về mà con còn không dắt theo bạn thì đừng có về nữa! mất mặt chết đi !”

Tôi còn chưa kịp đáp lại, đầu dây bên kia đã cúp máy.

màn hình tối om, tôi thở dài.

Em họ nhỏ hơn tôi 5 tuổi sắp cưới , đúng là cú đả kích mạnh tôi rồi.

Nghe nói gia cảnh nhà em họ cũng không tệ.

Cô tôi tôi xưa nay vốn đã không ưa nhau.

Chắc chuyện này cũng đã bị đem ra khoe khắp nơi, khiến tôi đến phát điên mới gọi tôi liên tục như .

Nếu tôi mà không về thật, đảm bảo tôi xé xác tôi tại chỗ.

Nhưng trong thời gian ngắn , tôi biết đào đâu ra bạn đây?

Đang lúc tôi ủ ê sầu não…

Một bóng người lướt ngang qua trước mắt tôi.

Tôi hét to:

“Vương Lâm Thành!”

Anh ta giật bắn người, quay lại một cách chậm chạp:

“Thư ký , cô… tìm tôi có việc gì?”

Còn gì nữa, đây chẳng ứng viên lý tưởng sao?

Dáng cao ráo, gương mặt… trông cũng hiền lành.

Tút tát lại tí chắc cũng qua mặt mọi người.

Vương Lâm Thành bị tôi chằm chằm đến mức mất tự nhiên.

“Sao ?”

Vương Lâm Thành là tài xế riêng của Hạ Nam Tuấn, mỗi lần ra ngoài tôi đều ngồi xe của anh ta.

Những lúc chờ Hạ Nam Tuấn trong xe, hai chúng tôi trò chuyện xã giao đã chuyển sang cùng nhau buôn chuyện xấu về sếp.

Anh ta là người duy nhất tin tôi không có gì Hạ Nam Tuấn.

Vì mấy câu chửi của tôi Hạ Nam Tuấn, phát sóng trên truyền hình là bị cấm liền.

Tôi kéo anh ta vào nghỉ.

khi tôi nghiến răng rút ra 2000 tệ, cuối cùng Vương Lâm Thành cũng gật đầu chịu làm bạn giả của tôi.

Hai đứa vừa vừa bước ra khỏi nghỉ.

Đúng lúc đó, Hạ Nam Tuấn đối diện bước tới.

12

Ánh mắt sắc lạnh của Hạ Nam Tuấn liên tục đảo qua đảo lại giữa tôi và Vương Lâm Thành.

“Hai người ở trong đó làm gì?”

Vương Lâm Thành lập nép vào lưng tôi.

Y như chúng tôi thật sự đã làm gì đó mờ ám.

Mà thật sự có làm gì đi nữa… cũng không liên quan đến anh ta.

Anh ta có tư cách gì mà tra hỏi chúng tôi?

Hạ, bây giờ là giờ nghỉ trưa, chuyện riêng của chúng tôi chắc không cần báo cáo anh chứ?”

Hạ Nam Tuấn bị câu nói đó chọc đến bật .

“Cô có dáng vẻ của người đã có đấy à?”

Vương Lâm Thành lập nhảy dựng lên:

“Thư ký ! Cô có rồi còn bắt tôi giả làm bạn ?”

Tôi ôm đầu đau đầu.

Chuyện này càng lúc càng rối.

Dưới ánh chất vấn của Hạ Nam Tuấn, cuối cùng Vương Lâm Thành cũng khai tuốt kế hoạch của tôi.

Để anh ta yên tâm, tôi đành giải thích luôn.

Chuyện hôm đó thật sự chỉ là hiểu lầm.

của tôi trước đó bị hỏng, vì chưa có tiền mua cái mới, tôi dùng tạm cũ của bạn thân.

Tôi đâu có để ý danh bạ trong đó lưu là gì.

Hôm ấy bạn tôi tự dưng bị gì đó, gọi tôi sáng sớm chỉ để bảo:

“Nhanh lên! Vào like bài mới đăng đi! Thiếu 1 like nữa là đủ nhận nồi miễn phí rồi đó!”

Tôi thật sự… cũng cạn lời cái loại “đồ rể đầu đất” như luôn rồi!

13

Tối hôm đó, tôi hẹn Vương Lâm Thành để đưa anh ta đi sắm sửa quần áo, chuẩn bị vai diễn “bạn giả”.

ngờ… người xuất hiện lại là Hạ Nam Tuấn.

“Vương Lâm Thành đâu?”

“Tôi điều cậu ta đi đón người rồi.”

anh đến làm gì?”

Vẻ mặt Hạ Nam Tuấn có chút ngượng ngùng, anh lẩm bẩm:

“Thật ra… tôi cũng có .”

“Anh nói gì cơ? Nếu không có gì thì tôi đi trước.”

Tôi quay người bỏ đi.

Tan làm còn gặp sếp? Về nhà cày phim không vui hơn à?

Anh kéo tay tôi lại, rủ đi ăn tối.

Tôi dĩ nhiên chối.

Anh nghiến răng nói: “Tính vào tiền làm thêm giờ.”

Tôi liền toe toét đồng ý ngay.

Anh đưa tôi đến một nhà hàng cao cấp.

Noãn, thật ra tôi thấy để Tiểu Vương đóng giả bạn cô, chuyện này… không đáng tin lắm.”

Tôi chẳng giữ chút hình tượng, xắn dĩa đâm ngay miếng bò bít tết to tướng bỏ vào miệng.

Bò mềm thật!

“Ý anh là sao?”

“Hai người vốn không thân, lại chẳng diễn viên, bác gái chắc chắn sẽ phát hiện ra điều bất thường.”

Tôi gật đầu lia lịa.

“Nghe cũng hợp lý đấy.”

“Thật ra tôi thấy…”

“Lúc đó tôi bảo Tiểu Vương ít nói lại, dựng hình tượng lạnh lùng là .”

Không ngờ Hạ Nam Tuấn cũng nhiệt tình nhắc nhở tôi như .

“Ơ, lúc nãy anh định nói gì cơ?”

Anh hít sâu một hơi.

“Không có gì, cô ăn đi.”

Hạ Nam Tuấn ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu vang.

Người có tiền giờ uống rượu như uống nước lọc sao?

Mà thôi, rượu xịn này, tôi không dám đụng nữa…vì uống vào dễ gây họa!

Cuối cùng, tôi thì tỉnh, còn Hạ Nam Tuấn thì say bí tỉ.

Cứ coi rượu vang là nước lọc mà uống, đến thần tiên cũng gục.

Tôi vội gọi Vương Lâm Thành.

Hạ say rồi, anh qua đón anh ta về đi.”

“Thư ký , cử tôi đi công tác ở thành phố B rồi, tôi không về kịp đâu!”

Tôi muốn khóc luôn tại chỗ.

Hạ Nam Tuấn cứ lôi kéo tôi mãi không thôi, tôi đành… tặng anh ta một cái bạt tai.

giới lập yên tĩnh lại.

14

Cuối cùng, tôi vẫn là người vác Hạ Nam Tuấn say mềm về nhà.

Thở hồng hộc, tôi quăng tay anh ta xuống, kết quả là anh ta ngã xuống sàn.

“Hừm!”

Một tiếng rên trầm đục vang lên, tôi cứ tưởng anh ta tỉnh rồi.

Nhưng đợi mãi… chẳng thấy anh nhúc nhích gì.

Tôi bực quá, lại đá thêm hai cú.

Đồ đàn ông khốn nạn.

Hạ Nam Tuấn quay lưng về phía tôi, lúc này môi anh mím chặt, lông mày nhíu lại như đau đớn lắm.

Tôi ngửi thử mùi rượu trên người, không chịu nổi nữa.

Vội xách đồ đi tắm.

Ào ào, ào ào.

Tôi đứng dưới vòi sen, để nước xối xuống người.

Bỗng có một lồng ngực cứng cáp áp sát phía .

Tôi suýt hét lên thì bị bàn tay lạnh ngắt bịt miệng.

Môi anh ta kề sát tai tôi, giọng khàn khàn thì thầm:

“Noãn Noãn, là anh.”

Tôi rùng mình, rõ ràng cảm nhận … dị thường lưng.

Anh xoay người tôi lại, bá đạo khóa lấy môi tôi.

Anh cắn xé, trừng phạt tôi vì đã bạt tai anh ban nãy.

Nụ hôn mỗi lúc một cuồng nhiệt, như muốn nuốt trọn tôi.

Cuối cùng, khi tôi gần như nghẹt thở, anh mới chịu buông môi tôi ra.

“Đồ vô liêm sỉ.”

Tôi không nhịn mắng anh một câu.

Hạ Nam Tuấn khẽ .

“Còn vô liêm sỉ hơn nữa kìa.”

tôi, anh quá quen thuộc rồi.

Rốt cuộc chẳng còn chút sức lực nào, chỉ biết bám lấy anh, để mặc anh làm gì thì làm.

Trong làn hơi nước, hai bóng người quấn chặt, nước bắn tung tóe.

Tùy chỉnh
Danh sách chương