Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

15

Sáng sau tỉnh dậy, tôi như bị xe lu cán qua.

Bên cạnh đã trống trơn.

Hạ Nam Tuấn để lại một tin nhắn:

nay nghỉ ngơi đi, không cần đến công ty.”

Vẫn như xưa – ràng người lao lực là anh, nhưng sau lại tươi tỉnh như thường.

Trời đúng là quá bất công!

Không nên đối mặt với anh nào, tôi nghỉ phép về nhà luôn.

Mẹ tôi vẫn không ngừng lải nhải.

Tôi cầu cứu bằng ánh mắt nhìn về phía bố.

Ông vội bưng ly trà bước ra cửa, như thể sợ bị lôi vào cuộc.

“Con có bạn trai thật rồi hả?”

“Vâng.”

Thái độ mẹ tôi lập thay đổi 180 độ.

“Mau kể cho mẹ , nó gì vậy?”

Tôi tả Vương Lâm như một chàng trai có chí, có trách nhiệm, việc dưới trướng tổng giám đốc, rất có tiền đồ.

Nói thật thì… miêu tả cũng không sai lắm.

Nhờ , tôi được mấy yên bình.

Hạ Nam Tuấn có nhắn hỏi tôi đã về nhà chưa, nhưng tôi không trả lời.

Cảm xúc của tôi với anh vẫn rất rối rắm, không lại mơ mộng hão huyền.

cưới của em họ cũng đến.

Tôi đứng ở cửa khách sạn, nôn nóng nhìn quanh.

Vương Lâm nói 10 phút tới, nhưng mãi không thấy bóng dáng.

Mẹ tôi còn sốt ruột hơn, liên tục hỏi bạn trai tôi đâu rồi.

khoe khoang với họ hàng xong, nếu lỡ không gặp mặt, chắc lóc thịt tôi tại chỗ.

Vương Lâm chết tiệt kia, gọi mãi không máy!

Cuối cùng cũng máy.

“Alo? Anh đâu rồi? Sắp đầu lễ rồi , mau tới!”

lỗi, lỗi Thư ký Trần! Tôi không đến được. Tổng giám đốc gọi tôi đi công chuyện gấp.”

“Gì cơ?!”

“Thật sự lỗi…”

Dứt lời, anh cúp máy.

Tôi giậm chân thùm thụp.

Hạ Nam Tuấn, khốn này cố tình đúng không? nay là gì mà vẫn phá!

Chưa kịp lôi đầu hắn tới hỏi tội.

Tôi mới ngồi xuống cạnh mẹ.

Trước mắt là lo xoa dịu tâm trạng đã.

Một cô không điều mở miệng hỏi ngay:

“Noãn Noãn, bạn trai cháu đâu rồi? vẫn chưa đến?”

Đúng là đụng đâu nói đấy.

Những người xung quanh cũng không buông tha:

“Bạn trai nhà Noãn Noãn là người đạt mà, chắc bận rộn thôi.”

Tôi cười gượng hai tiếng.

“Thật à? Đừng bảo cuối cùng nói anh không tới nha?”

“Không xấu hổ nên không dám dẫn tới đấy chứ?”

“Noãn Noãn, đừng thấy em họ lấy chồng giàu rồi lại tự bịa ra bạn trai tưởng tượng nhé?”

Cô tôi cũng tranh thủ dẫm thêm một cú.

Đám họ hàng xung quanh thì cười cười hùa theo.

Mẹ tôi thì bấu mạnh vào đùi tôi.

Tôi lạnh mặt nhìn cả đám “ nhân tốt bụng” kia.

“Ừm!”

Được rồi, không thể nhịn .

Tôi cố gắng mỉm cười, đứng lên:

“Mọi người tôi nói, bạn trai tôi là…”

16

Cửa ra vào bỗng nhiên xôn xao, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía .

Một dáng người cao ráo, ăn mặc chỉnh tề dần hiện tầm mắt tôi.

“Hạ Nam Tuấn?”

Tôi sững sờ bật dậy.

Hạ Nam Tuấn nhìn thấy tôi, cười dịu dàng, sải bước đi thẳng tới.

Anh vòng tay ôm lấy vai tôi một cách mật.

lỗi, Noãn Noãn, anh đến muộn.”

Tôi mở to mắt, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Chị họ, chị không nói trước là bạn trai chị là tổng giám đốc Hạ?”

Chồng sắp cưới của em họ tôi mặt mũi rạng rỡ, nịnh nọt đến mức sắp gập người chào.

này đúng là kiểu “thấy sang quàng họ”, trước còn gọi thẳng tôi trống không, bây giờ lại gọi là “chị họ” rồi đấy!

Họ hàng đầu thì thầm tán, ai tinh mắt cũng nhìn ra Hạ Nam Tuấn phận không tầm thường.

Sắc mặt cô tôi thì thay đổi liên tục.

Hạ Nam Tuấn vẫn ung dung, như thể tất cả đều nằm dự tính.

Anh dịu dàng nhìn tôi:

“Không có gì đâu, là cô ấy không phô trương, là tôi mặt dày đòi đi theo.”

Nói xong, anh rút từ túi ra một phong bao lì xì thật dày đưa cho chú rể:

“Chúc mừng tân hôn.”

Tôi bên cạnh có người hít khí lạnh.

Tuy không tiền của tôi, mà tôi lại thấy xót này?

này keo kiệt với tôi bao nhiêu, mà với người khác lại rộng tay vậy ?

Sắc mặt cô tôi lập rạng rỡ như hoa nở.

Cả đám họ hàng từ mỉa mai công kích quay ngoắt sang tươi cười nịnh nọt.

Chú rể thì cuống cuồng ra mời rượu không ngừng.

Còn mẹ tôi, tôi sống hơn hai mươi năm trời, lần đầu tiên thấy khóe môi cong lên lâu đến vậy.

Tôi thật sự sợ mặt cười đến rách.

Mọi thứ cứ như đang phim vậy, mẹ tôi còn nghi hoặc hỏi:

“Thằng này không con thuê về đóng giả chứ?”

Tôi suýt bật cười.

nói thật là tôi có thuê một người, nhưng bị cho leo cây mất rồi.

17

Lúc tiệc cưới kết thúc thì trời đã về khuya.

Tôi định đưa bố mẹ về.

Mẹ tôi lại nắm lấy cánh tay Hạ Nam Tuấn, nhất quyết không buông.

“Tiểu Tuấn à, đêm nay con ở đâu?”

“Mẹ, khách sạn đầy ra , anh ấy có chỗ nghỉ mà.”

Tôi liếc sang Hạ Nam Tuấn.

Hy vọng anh tự điều mà biến sớm.

lại giở trò tội nghiệp:

“Bác trai, bác gái, hình như Noãn Noãn không cho con về… vậy con đi tìm khách sạn ở tạm cũng được.”

Mẹ tôi vậy thì nổi giận trừng mắt với tôi:

“Về nhà với mẹ! Nó không hoan nghênh, mẹ hoan nghênh!”

Không ngờ bố tôi cũng về phe mẹ, phớt lờ hoàn toàn ý kiến của tôi.

Nhà chỉ có hai phòng.

Tôi bảo Hạ Nam Tuấn sofa, mẹ tôi là người phản đối đầu tiên, còn đẩy thẳng anh vào phòng tôi.

“Không ngờ mẹ em cũng hiện đại ghê.”

Tôi nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội của anh , cạn lời.

Cứ tiếp tục đóng kịch đi!

phòng, tôi khoanh tay trước ngực, nhìn anh đầy nghi ngờ:

“Nói đi, nay là trò gì?”

Hạ Nam Tuấn đầu cởi cúc áo sơ mi, còn nhìn tôi:

“Noãn Noãn, anh tắm trước đã.”

Động tác kia còn tiếp tục trượt xuống…

khốn này lại quyến rũ tôi?

“Đứng lại! Nói rồi hãy tắm!”

mắt anh ánh lên sự mệt mỏi, đỏ ngầu vì thiếu :

“Noãn Noãn, tối qua anh lái xe suốt đêm để đến đây, chưa chợp mắt chút nào.”

Anh tựa người mệt mỏi bên khung cửa, áo sơ mi đã mở hơn nửa, lộ ra cơ ngực vạm vỡ, cơ bụng mờ mờ ẩn hiện, cộng với gương mặt trời cho kia…

Đúng là sức hấp dẫn chết người.

Tôi nuốt nước bọt, chỉ lao tới vồ lấy anh.

Nhưng tôi lắc đầu, cố giữ lý trí – Không được! Mỹ sắc hại !

Tôi vội vơ lấy chăn, chạy ra cửa:

“Phòng này cho anh, tôi ra sofa .”

Tôi chưa kịp mở cửa thì đã bị anh bế bổng lên.

“Á…!”

“Im, đừng đánh thức bác trai bác gái.”

Tôi lập bịt miệng.

Giãy giụa mãi không thoát được.

nãy trông còn yếu, giờ thì khỏe như trâu.

Bị bế xoay vòng chóng mặt, bản năng tôi ôm lấy cổ anh, hai chân quặp eo anh.

Anh dùng tay đỡ lấy mông tôi, còn nhéo một cái đau.

này… nhục chết đi được!

“Bỏ tôi xuống!”

Anh vẫn ôm tôi ngồi xuống giường, gục đầu vào cổ tôi, thở dài:

“Noãn Noãn, lần này anh sẽ không buông tay . Nếu em không thể đến với người em thích, vậy hãy đến bên anh.”

Nói không cảm động… là nói dối.

Tổng tài cao cao tại thượng như anh lại chấp nhận người thay ?

Tôi cũng thở dài, vòng tay ôm lấy anh:

“Hạ Nam Tuấn, nếu em nói… người em thích chỉ là bịa ra, anh tin không?”

Anh đột ngột đẩy tôi ra, nắm lấy mặt tôi, kích động:

“Thật không?”

Tôi kể lại mọi chuyện trước .

Anh đến mắng tôi ngốc, nói mình đã đau lòng mất một thời gian.

Tôi cũng hỏi anh vì lúc trước không nói phận, mà lại chạy tới “nương nhờ” tôi.

Thì ra anh từng từ chối hôn sự gia đình sắp đặt, bỏ nhà đi tay trắng đến tìm tôi.

Mà tôi thì lại thẳng tay đuổi anh đi.

Tôi càng càng thấy có lỗi.

May mà sau này, người nhà thấy anh kiên quyết nên cũng nhượng bộ, để anh quay về nhà.

“Giờ hiểu lầm đã giải quyết, đừng lãng phí thời gian .”

“Anh chưa cả đêm rồi, nghỉ ngơi chút đi…”

Chưa kịp nói hết câu, anh đã kéo tôi lại, giữ sau gáy, hôn tôi thật sâu.

Cuối cùng, dưới lời van đáng thương của tôi, anh mới chịu dừng tay.

18

Tôi tỉnh dậy giữa tiếng cười rộn rã.

Vẫn nhắm mắt, tôi với tay sang bên cạnh — giường đã trống không.

Nhớ ra mình vẫn đang ở nhà, tôi lập bật dậy.

Mở cửa phòng, liền thấy bố mẹ tôi và Hạ Nam Tuấn đang ngồi quanh ăn sáng, trò chuyện vui vẻ.

Tôi bị anh kéo ngồi xuống ghế, không khỏi tự hỏi:

Đây là nhà ai vậy?

Trước khi đưa tôi quay lại phố A, Hạ Nam Tuấn còn mua cả đống quà gửi về nhà tôi, nói lần sau sẽ chính thức đến thăm.

Nếu không tôi lấy cớ còn công việc cần , mẹ tôi chắc chắn đã giữ anh lại thêm mấy .

Tôi để ý hướng xe chạy không về khu trọ của mình.

“Anh đưa tôi đi đâu ?”

Hạ Nam Tuấn cười bí ẩn:

“Dẫn em đi xem nhà tân hôn của chúng .”

Tôi trợn mắt liếc anh:

“Ai đồng ý cưới anh chứ? Trả người lại cho tôi trước đã.”

“Em đã là của anh, còn chạy đi đâu được ?”

Cái bộ dạng không xấu hổ của Hạ Nam Tuấn khiến người không dám nhìn thẳng.

Xe rẽ vào một khu khác.

Bước vào căn hộ, tôi nhìn quanh từng chi tiết bày trí — tất cả đều giống hệt những gì tôi từng tưởng tượng và kể với anh trước.

Mũi tôi cay cay, tôi quay người ôm lấy anh.

“Hạ Nam Tuấn… tại anh lại tốt với em như vậy?”

Anh siết vòng tay:

“Vì em xứng đáng có được những điều tốt nhất.”

Tôi cảm động hôn lên môi anh.

Anh lập phản khách vi chủ, bế tôi đặt lên ăn.

Hai chân tôi bị đôi đùi rắn chắc của anh tách ra.

Tôi vội chống tay lên ngực anh:

“Không được… nay tha cho em đi…”

Eo tôi vẫn còn đau ê ẩm sau đêm qua.

Anh vén tóc tôi ra sau tai, giọng đã đầu khàn đặc:

“Là em tự câu dẫn anh trước.”

Rồi cúi xuống hôn tôi.

Tôi còn chưa kịp nói gì đã bị anh chiếm lấy mọi lời.

tay anh lướt dọc eo tôi, tôi nhanh chóng đầu hàng.

Chiến trường từ ăn lan sang ghế sofa, rồi kết thúc trên giường.

Đến khi xong việc, trời đã tối đen.

Anh cúi xuống hôn lên trán tôi:

thêm chút đi.”

Tôi đã kiệt sức toàn , nhắm mắt thiếp đi.

Tỉnh dậy, tôi xuống lầu tìm anh.

Hạ Nam Tuấn mặc áo lụa, thắt tạp dề, bận rộn bếp.

Anh thạo rửa rau, thái thịt, xào nấu…

Khiến tôi có cảm giác như đang sống lại những xưa cũ.

Anh quay người, nhìn thấy tôi thì mỉm cười:

“Đợi chút là xong.”

Anh không cho tôi đụng tay vào gì, đuổi tôi ra khỏi bếp.

Chẳng bao lâu sau, mùi thơm quyến rũ lan tỏa khắp căn hộ.

ăn bày đầy những món tôi thích.

Tôi chợt nhận ra… Hạ Nam Tuấn yêu tôi còn nhiều hơn tôi nghĩ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương