Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn ta trừng mắt, coi ta như đang đùa: “Đừng có sĩ diện! Không có tiền mang tới thì chỉ còn đường chết.”
“Nhìn ngươi ăn mặc đơn sơ thế kia, sao giống người tướng quân?”
Ta cúi đầu nhìn y phục trên người.
Đúng thật, lúc ra khỏi phủ cầu duyên mẫu thân bảo phải ăn mặc giản dị cho khiêm nhường, ai dè lại rước họa vào thân.
Ta gật đầu.
Tên thủ lĩnh càng hoảng rồi lại bật cười: “Vậy ngươi là nữ nhi tướng quân, còn người kia là phu nhân tướng quân?
“Vậy vị được Hoàng thượng trọng dụng, Phó Trạm là hôn phu của ngươi?”
Ta tiếp tục gật đầu.
Hắn ta phá lên cười nắc nẻ: “Cái tên nhân yếu ớt gió thổi là ngã ấy à? Chỉ là cái gối thêu hoa thôi!”
lòng ta lại thoáng nghĩ đến hình bóng luyện kiếm đêm ấy…
Chưa chắc đâu.
Tên thủ lĩnh nheo mắt sát ta, rõ ràng lo sợ tướng quân báo thù nhưng lại không nghĩ xa đến mức chọc vào Phó Trạm.
Đúng là tầm mắt của thổ phỉ.
Để chắc ăn, hắn ta dặn người phải canh ta thật kỹ.
Còn lá thư thì tạm giữ lại, đợi sáng mai tính tiếp.
Cửa đóng lại, ta âm thầm rút con dao nhỏ giấu bên hông.
Thói quen này là mẫu thân dạy và hôm quả nhiên hữu dụng.
Nhân lúc bọn canh gác không chú ý, ta bắt đầu cắt dây trói từng chút một.
Nhưng chưa thể manh động, phải đợi trời tối hẳn.
Không biết mẫu thân thế nào rồi…
Hoàng hôn dần tắt, bọn giữ cửa cũng lơ là.
người canh, một kẻ rời đi, chỉ còn một, tốt.
Ta giữ một đoạn dây đã cắt sẵn, bò đến cửa, bất ngờ siết cổ hắn ta từ sau.
Hắn ta ngất đi ngay.
Ta vừa hé cửa bước ra thì nghe ngoài sân vọng đến tiếng đánh nhau.
Phụ thân ta đến rồi sao?
Ta muốn đi tìm mẫu thân thì một luồng kiếm quang lạnh như sương lướt qua.
Chói mắt.
Nhưng gió thoảng qua lại mang theo mùi hương quen thuộc.
Là Phó Trạm!
Hắn… chẳng phải đang đi điều tra thuế muối ở ngoại thành sao?
15
Một thân áo đen, tay cầm trường kiếm ánh bạc, Phó Trạm phóng vọt đến chắn ngay trước mặt ta.
Tua kiếm vương vết máu, thấy ta an toàn, hắn lập thu kiếm ra sau lưng, dang tay ôm ta vào lòng.
Bên tai là tiếng nói , mang theo chút nghẹn giọng: “Có thương không?”
Ta lắc đầu.
Hắn giơ tay khẽ vuốt lên chân mày ta, và lần đầu tiên, ta nhìn rõ bàn tay của hắn.
Ở hổ khẩu có những vết chai mỏng, là dấu tích của nhiều năm luyện để lại.
“Cẩn thận!”
Hắn bế bổng ta, nhảy sang một bên.
Sau khi đặt ta xuống, Phó Trạm dặn dò: “Ở yên tại đây, mẫu thân tương lai của ta đã được người của ta cứu an toàn rồi.”
“Chuyện còn lại, giao cho ta.”
“Kẻ nào dám bắt nạt vị hôn thê chưa qua cửa của ta, ta giết không tha!”
Hắn khẽ cười, thắt đai lưng, vòng eo thon gọn càng nổi bật.
Rút kiếm, bóng đen lao thẳng về phía bọn thổ phỉ.
Chỉ thấy hắn một kiếm tung hoành, giữa ánh đao bóng kiếm, địch nhân quỳ rạp, run rẩy xin tha.
Thì ra… hắn biết công.
Hắn còn bao nhiêu điều bất ngờ nữa mà ta chưa biết nữa?
Ta chỉ biết lúc này, ánh mắt mẫu thân ta lấp lánh vui mừng.
Người của hắn đưa mẫu thân ta đến chỗ ta.
Bà vừa nhìn thấy Phó Trạm giữa màn kiếm quang lấp loáng đã bật thốt: “Hy Ninh, con gặp vận may lớn rồi!”
“Nữ tế không chỉ thân thể cường tráng, nghệ tinh thông, lại còn là thần ôn nhã giỏi ăn nói!”
“Nghe người của nó kể, vừa hay nghe tin đã lập phi ngựa trở về, chính nhờ nó theo dõi hành tung của con nên mới kịp phát hiện.”
“Nếu chờ phụ thân con, mẫu tử ta này tiêu đời rồi!”
Quả thật may.
Phó Trạm ra tay gọn gàng, xử lý xong toàn bộ.
Chuyện này cũng giúp triều đình diệt trừ một mối họa lớn, bao năm qua, người lên núi lễ Phật luôn cướp bóc, thì sạch sẽ hết.
Ta bước tới trước tên thủ lĩnh mặt mày sưng tím, hỏi: “Sao hả? Vị hôn phu của ta cũng là ‘gối thêu hoa’ như ngươi nói ư?”
Hắn ta vội vàng cúi đầu: “Tiểu nhân có mắt không tròng! Phó đại nhân là bậc quốc chi lương tài, song toàn!”
Phó Trạm thu kiếm, ánh mắt như móc câu, nhìn ta chăm chú.
Hắn cười rạng rỡ: “Hôn thê của ta vì ta mà nổi giận đến vậy…”
“Thế thì, càng phải thân báo đáp rồi.”
16
Về đến biệt viện an toàn, Phó Dục là người đầu tiên chạy tới.
Hắn ta quét mắt nhìn khắp ta một lượt, khi thấy thanh kiếm bên hông Phó Trạm, nét mặt bỗng rạng rỡ khác thường, chẳng còn nửa điểm khiêu khích như mọi lần.
Trái lại còn niềm nở: “Ca, tẩu tử về rồi à?”
Ta suýt chút nữa dọa cho giật mình, đổi tính rồi sao?
Ta liếc nhìn Phó Trạm, hắn chỉ thở dài, không nói .
Nghỉ ngơi thôi.
Một ngày chạy đông chạy tây quả là mệt.
Phó Dục thì bám riết Phó Trạm như một miếng keo chó dán không rời: “Tẩu tẩu yên tâm ngủ, có chuyện gọi ta!”
“Ca cũng vậy nha!”
Nhớ lại dáng vẻ phong lưu trước kia của hắn ta, còn dáng vẻ bây , ta thật không quen nổi.
Nhưng sau trận kinh hoàng ấy, ta trằn trọc chẳng thể chợp mắt.
Len lén trèo lên mái , ngẩng đầu ngắm sao.
Biệt viện bên kia đèn vẫn chưa tắt, hẳn là nghe thấy tiếng động, Phó Trạm đẩy cửa bước ra.
Vừa thấy ta trên mái, hắn tung người vài bước đã lên đến nơi.
Sau khi tận mắt chứng kiến nghệ của hắn, ta chẳng còn bất ngờ nữa.
Nhưng mỗi khi ở riêng hắn, tim ta đập thình thịch.
“… cũng chưa ngủ?”
Phó Trạm nghiêng đầu cười: “Vì nhớ nàng nên không ngủ được.”
Ta đỏ mặt, không dám nhìn hắn.
Hắn lại tiến đến gần hơn, thì thầm bên tai: “Không phải nàng thích người có thân hình rắn chắc sao?”
“Thân thể ta… nàng vừa lòng chứ?”
Hắn… biết cả rồi?
Ta hắn trêu đến mặt nóng bừng.
Ta thì đúng là thích, nhưng chỉ nói miệng, nào đã từng thân cận nam tử thế này.
Nói ra câu cũng lắp ba lắp bắp: “Vừa… vừa lòng.”
Thật sự là vừa lòng rồi ấy chứ.
Phó Trạm khẽ cười.
“Hy Ninh, chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày thành thân.”
“Ta… sắp không chờ nổi nữa rồi. Chỉ muốn nàng sớm trở thành thê tử của ta.”
“Hy Ninh, ta thực lòng yêu nàng.”
Ta thật ra vẫn luôn muốn hỏi: Tại sao chỉ gặp ta mấy lần mà lại động tâm nhanh đến thế?
cùng, ta vẫn hỏi.
Hắn đáp: “Một lần gặp là vừa mắt.”
“ lần gặp là rung động.”
“Ba lần gặp là định cả đời.”
“Bốn lần gặp là chẳng thể rời nhau nữa.”
“Duyên phận chính là kỳ diệu như thế.”
“Mà lòng ta, yêu nàng đỗi sâu đậm.”
… Hơi sến thật.
“Đứng đắn lại coi.”
Khóe môi hắn khẽ cong, cười không giấu được.
“Lần đầu gặp nàng giơ chân múa tay, nàng đã chui tọt vào tim ta rồi.”
“Ta chưa từng thấy cô nương nào sinh động, rực rỡ đến thế.”
“Sau này tiếp xúc, nàng như từng chút, từng chút chui sâu vào tim ta, nơi mà kẻ khác không thể lay động dù chỉ một tấc.”
Ánh mắt đầy thâm tình kia khiến ta thấy làm thê tử của hắn thật ra cũng chẳng tệ.
Ít nhất không lo mâu thuẫn bà bà nhi , lại thân thiết.
Mà trọng nhất là ta thật sự động lòng rồi.
Lúc hắn đứng giữa ánh trăng, người mặc áo đen, tay cầm kiếm, đến cứu ta…
Lúc hắn liên tiếp bảo vệ ta, bao dung ta.
Ta nghĩ, hắn đã sớm len lỏi vào tim ta từng chút một.
Dưới ánh trăng dịu dàng.
Ta khẽ nghiêng người, hôn nhẹ lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước.
Ngay sau , hắn lập chiếm thế chủ động, hôn đến khi cả đều thở dốc.
Giọng hắn bên tai: “Hy Ninh, ta thật sự rất vui.”
“Ta cũng vậy…”
Nhưng… ta vẫn không nhịn được, phá hỏng bầu không khí mờ ám.
Tựa vào lòng hắn, ta hỏi khẽ: “ và Phó Dục… rốt cuộc là chuyện vậy?”
17
Phó Trạm kể ta nghe hết đầu đuôi câu chuyện, cũng là lý do vì sao Phó Dục dạo gần đây thay đổi thái độ.
Mười năm trước, hắn từng có ý định thi Trạng nguyên.
Nhưng sau , thúc và thẩm thẩm của hắn đều chiến tử sa trường.
Phụ thân hắn khi ấy cũng suýt mất luôn người bạn chiến hữu là phụ thân ta.
Phó phụ sợ hãi.
“Ngươi nói ta vô tình cũng được, ích kỷ cũng được.”
“Nhưng thiên hạ đã thái bình, thần cũng có thể báo quốc.”
Từ , ông không cho Phó Trạm luyện nữa.
Phó Trạm nhìn phụ thân khoảnh khắc như già đi cả mười tuổi, toàn thân chống chọi giãy giụa, cùng cũng buông tay.
Nhưng Phó Dục lại không hiểu.
“Hồi ta còn cười nói đệ ấy: ‘ , ca từ sẽ làm .’
Vậy mà đệ ấy đập nát luôn thanh kiếm gỗ ta làm cho, rồi bắt đầu sa vào tửu sắc, bạt tới bây .”
Ra là như thế.
Phó Dục tổn thương vì điều .
Người ca ca mà hắn ta ngưỡng mộ bỏ kiếm để ôm sách, hắn ta còn nhỏ, không hiểu được cũng là chuyện thường.
Khó trách hôm , ánh mắt hắn ta sáng rỡ đến thế khi thấy thanh kiếm bên hông Phó Trạm.
Thì ra là vậy.
Phó Dục đúng là yêu ghét rõ ràng.
“Vậy có từng nói rõ đệ ấy chưa?”
Phó Trạm lắc đầu.
“ nên nói cho rõ.
Dù cũng là huynh trưởng mà hắn kính trọng nhất.”
Phó Trạm bỗng đứng dậy, bế ta nhảy xuống mái rồi đi đến Phó Dục đang ngáy như sấm, nhẹ nhàng lay dậy.
“ , ta có chuyện muốn nói.”
cơn mơ màng, Phó Dục lầm bầm: “Huynh nói đi.”
18
Khúc mắc giữa huynh đệ Phó cùng cũng được hóa giải.
Từ hôm ấy, Phó Dục đột nhiên trở nên cực kỳ chính chuyên, ngay cả phụ thân ta cũng ngạc nhiên thốt lên: “Ta đã sớm đoán được tiểu tử giả vờ mà!”
Ta: “…”
Biết nhưng không vạch trần là thượng sách.
Phó phụ nhìn thanh kiếm bên hông Phó Trạm, chỉ khẽ thở dài: “Con lớn rồi… Có trách phụ thân không?”
Phó Trạm lắc đầu.
Từ ấy, Phó lại tràn đầy hòa khí.
Lúc này, hôn kỳ giữa ta và Phó Trạm chỉ còn ba ngày.
bên đình bận rộn không ngơi.
Một gả nữ nhi, một nhi .
Còn ta thì bận thử áo , đội phượng , chẳng khác quay cuồng.
Dù chuẩn gấp gáp nhưng từng món đồ đều do Phó Trạm đích thân chọn lựa.
Ngay cả Hoàng thượng cũng đặc biệt tâm đến hôn lễ này.
Dù sao Phó Trạm cũng là thần tử ngài ưng ý.
Đêm trước thành thân, theo tục lệ, tân tân nương không được gặp nhau.
Thế nhưng Phó Trạm lại len lén trèo cửa sổ vào ta.
“Phó đại nhân mà cũng làm chuyện trèo tường gặp giai nhân sao?”
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa sổ, vừa thấy khắp toàn hỉ tự đỏ rực, lập ôm ta.
“Hy Ninh, ta hồi hộp lắm, ngày mai là nàng rồi.”
“Phải đấy.”
“Gặp được nàng rồi, tim ta mới bình ổn lại được đôi chút.”
Mắt hắn tràn đầy dịu dàng.
Bên ngoài, giọng mẫu thân ta vang lên, ta hốt hoảng đẩy hắn ra sau cửa sổ, giục hắn mau trèo ra.
Khẽ nói: “Ngày mai gặp lại.”
Mẫu thân ta đẩy cửa vào, khác hẳn ngày thường, hôm bà dịu dàng vô cùng, còn đỏ hoe mắt.
“Hy Ninh của mẫu thân lớn thật rồi.”
Thấy mái tóc bà điểm bạc, lòng ta bỗng nghẹn lại, mẫu thân ta đã bắt đầu già rồi.
May mà gả chẳng xa, có thể về thăm thường xuyên.
Đêm là đêm cùng ta được nằm bên mẫu thân.
Vòng tay của người vẫn ấm áp như thuở nào.
Ta có một giấc mộng đẹp.
19
Sáng sớm, các nha hoàn tất bật trang điểm cho ta, ai cũng tay chân lanh lẹ, phối hợp ăn ý.
Nhìn phượng lộng lẫy gương, lòng ta dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả.
Ta sắp xuất giá rồi.
“ lành đã đến, tân nương ra cửa thôi!”
Phụ mẫu ta mắt hoe đỏ, họ không nỡ xa ta.
Ca ca tẩu tử ta thì vụng trộm lau nước mắt.
Phụ thân ta lại cười ha hả nói khách: “Xem đi, Thẩm ta cùng cũng có thần! Ai còn dám bảo Thẩm không biết mùi mực chứ?”
Khách khứa cười rộ lên.
Phụ thân ta đúng là toại nguyện rồi.
Ca ca cõng ta lên kiệu hoa.
giây phút giao người, một bàn tay nóng rực nắm tay ta.
“Hy Ninh, ta đây.”
Là Phó Trạm.
Lòng ta bỗng an ổn lạ thường.
Nhất bái thiên địa.
bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Đưa vào động .
Tất cả đều thuận lợi trọn vẹn.
Ta ngồi trên giường.
Lúc chờ đợi, nha hoàn đưa tới món điểm tâm ta yêu thích: bánh hoa hồng.
“Cô dặn, phu nhân ăn thoải mái.”
Tiểu nha hoàn mặt tròn tươi cười rạng rỡ.
Ta cũng đói thật, mấy miếng là sạch sành sanh, tiếp tục đợi Phó Trạm vào .
Lúc nến nổ lách tách, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
“Tất cả lui ra.”
Phó Trạm đến rồi.
Tay ta run nhẹ, khẽ siết ngọc như ý.
Ánh lửa phản chiếu trên áo , bức thêu “bách tử thiên tôn” óng ánh lấp lánh.
Phó Trạm bước vào .
Vài bước đã đến bên giường.
Giọng trầm khẽ vang lên: “Phu nhân, vi phu đến rồi.”
“ cùng cũng được nàng.”
Tấm khăn hồng được vén lên, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú của hắn.
Lòng ta rộn ràng vui sướng.
Hắn nâng mặt ta, cúi đầu hôn xuống.
Qua tấm gương đồng, ta thấy gương mặt đỏ bừng của chính mình, son môi lem nhem, lấm tấm xuân sắc.
Khi uống rượu giao bôi, hắn uống xong phần mình thì quay sang hôn ta lần nữa.
“Rượu của phu nhân, ngọt hơn nhiều.”
Phó Trạm này! Còn lả lơi hơn cả Phó Dục!
Hắn đặt chén rượu xuống, bế bổng ta lên, đặt xuống giường.
Kéo tay ta đến bên hông mình: “Phu nhân, giúp ta cởi ra.”
Ai ngờ Phó Trạm lại… táo bạo đến thế!
Mặt ta đỏ bừng, hắn khẽ cười, kéo rơi màn uyên ương.
Ta ép ngã xuống đệm thêu hoa sen.
Hắn quỳ gối trên giường, dẫn tay ta chầm chậm xuống dưới.
Giọng đặc: “Phu nhân, có muốn kiểm hàng không?”
“Tùy nàng xử trí.”
Màn uyên ương rủ xuống, trăng lặng gió yên.
Một đêm xuân thủy tràn dâng.
Phó Trạm này… thể lực thật sự tốt!