Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi hối hận, tôi cứ nghĩ sẽ không chết sớm như vậy.
Tôi cứ nghĩ còn thể gắng thêm chút .
Tôi vẫn chưa kịp tìm chỗ nương thân con.
Con bé ngồi đợi sáng đến tối.
Cuối , cổng biệt thự mở ra.
Là anh hai tôi.
Anh ta đút tay túi, con bé bằng ánh đầy chế giễu, bất lịch sự đá cú bánh xe lăn.
“Này, mẹ cháu ?”
Con bé không trả lời.
Anh ta liếc xung quanh yên ắng, cười khẩy:
“Đúng là loại gì dám làm, đến đẩy tên vô , con ruột nỡ lòng vứt bỏ.”
Tôi cụp xuống.
Tôi anh đang nhắc tới chuyện gì.
Tôi và anh là sinh đôi long phụng, học trường, lớp, ngày trước anh từng giúp tôi đuổi không ít nam sinh quấy rối.
đến năm lớp mười hai, Tô sai đám côn đồ chặn tôi trong nhà vệ sinh giở trò.
Anh hai chạy tới, Tô liền xé áo đồng phục, tên côn đồ quay sang vu oan tôi.
Tôi cố gắng giải thích rằng người bị hại là tôi.
Nhưng ánh anh khi đó lạnh buốt:
“ là con gái, làm sao dùng danh dự vu khống người khác?”
Anh không tin tôi.
Nên sau đó, khi tôi thật sự bị kéo hẻm tối, anh chỉ lạnh lùng cái quay người rời .
Chỉ câu:
“Thẩm Uyển Ý, trò này thì không ai tin nổi .”
Tôi giật thoát khỏi dòng hồi tưởng.
Phát hiện anh không đã ra ngoài lúc nào.
Anh đưa điện thoại con gái tôi:
“Gọi mẹ cháu, bảo mẹ tới đón.”
Con bé không phản ứng.
Anh nhíu mày:
“Cháu nhớ số mẹ không?”
Con bé vẫn im lặng.
Anh hai bật cười châm chọc:
“Tính khí giống hệt mẹ, vẫn là dịu dàng hơn nhiều.”
Anh liếc anh hai, giọng nhạt:
“Đừng mấy lời không hay trước mặt trẻ con.”
“ ? sao?”
Con bé đang chảy nước miếng thì mơ màng tỉnh dậy.
Hai người nhau, nhân lúc bố mẹ ngủ, lặng lẽ đưa con bé biệt thự.
Con bé bàn ăn đầy đồ ăn, nuốt nước bọt.
Anh :
“Ăn .”
Con bé dán cái , lắc đầu:
“ không ăn , mẹ bảo không được ăn đồ người lạ đưa.”
Anh hai cười mỉa:
“Chúng tôi phải người lạ, là người thân của mẹ cháu đấy…”
xong, ánh anh ta hơi ngẩn ra.
Anh dịu giọng hơn:
“Mẹ cháu phép , ăn no mới sức tìm mẹ.”
Con bé sáng rỡ:
“Các chú quen mẹ cháu à? Vậy… thể đưa tìm mẹ không?”
Hai người nhau, ánh thoáng qua sự phức tạp.
Anh hai nhỏ giọng nguyền rủa:
“Thẩm Uyển Ý đến con ruột nỡ lòng bỏ rơi.”
Anh vỗ vai anh hai, dịu dàng bảo con bé:
“Ăn xong, chú đưa cháu .”
Con bé không kìm được , bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Anh hai nhăn mặt:
“Ăn thôi, mẹ cháu không ăn cơm à?”
Con bé hai má phồng lên, vừa nhai vừa lắc đầu:
“Mẹ không thích ăn cơm… mẹ toàn gắp thịt , mẹ mẹ thích ăn rau dại.”
Hai người đàn ông rõ ràng không tin.
Nhà Thẩm giàu như vậy, làm gì chuyện thế kỷ 21 còn người không dám ăn thịt.
càng không thể tin, em gái ruột của từng đói đến mức phải ăn rau dại sống cầm hơi.
chỉ nghĩ đó là lời tôi dạy con gái lấy lòng thương hại.
Anh trầm ngâm lát:
“Mẹ cháu ?”
“ muốn tìm mẹ lắm, nhưng chú kia ba năm mới đón được, bảo mẹ đang ở đây…”
“Ba năm? Ba năm là sao?”
Con bé vừa định thì chiếc trên tay không cẩn thận rơi xuống đất.
Con bé vội vàng cúi xuống nhặt .
Sắc mặt hai người đàn ông lập tức thay đổi.
“Cháu… không bị tật à?”
khi thấy con bé ngồi xe lăn, đã mặc định như thế.
Con bé ngơ ngác cầm lấy , đầy ngây thơ:
“Không ạ, mà, còn lên núi nhặt củi !”
Anh nhíu mày, giọng lộ rõ vẻ khinh thường:
“Quả nhiên là dòng máu, nhỏ đã dối lấy lòng thương hại, phải không?”