Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Con bé ngơ ngác lắc :
“ chỉ có mẹ thôi.”
Anh cả cau mày:
“Tại lại chỉ có mẹ?”
“ luôn sống với mẹ … Con đã ngoan ngoãn ăn cơm , vậy có gặp mẹ được chưa ạ?”
Anh cả thoáng qua Mạt, trầm ngâm.
Khẽ nói:
“Chậm nhất đến ngày mai… sẽ có tin về mẹ cháu.”
Con bé hoàn toàn không nghĩ lừa mình.
Nếu ngày mai có gặp mẹ…
Vậy từ bây giờ, nó có bắt mong chờ ngày mai .
Con bé lại trèo xe lăn, thu mình thành một cục nhỏ xíu.
Mẹ tôi động lòng:
“Sang sofa ngồi con, xe lăn cứng lắm.”
Con bé lắc :
“Không đâu… sợ làm bẩn.”
Rõ ràng con bé đã nghe lọt lời anh vừa nãy chê nó bẩn.
Mẹ tôi trừng lườm anh .
Anh chột dạ, gãi gãi mũi.
Mẹ gọi người giúp việc:
“Dẫn con bé lầu ngủ .”
Con bé vội khoát tay:
“Cảm ơn chú ạ, ngồi đây chờ mẹ là được , không làm phiền mọi người đâu ạ.”
Con bé nhỏ xíu, vậy lại biết điều đến mức khiến người đau lòng.
Không hiểu , trong lòng bỗng thấy chua xót.
Nhất là khi gương mặt con bé — giống hệt tôi hồi nhỏ.
Anh lầm bầm:
“Con bé này, ngoài cái miệng biết nói dối thì lễ phép ra phết.”
Mạt cười nhẹ:
“Vâng, cảm giác tính cách rất giống .”
Vừa nói xong, ánh âu yếm mọi người dành cho con bé lập tức biến mất.
Ánh con bé bỗng trở nên khó xử.
Đúng đó, anh cả — nãy giờ vẫn im lặng — bất tiếng:
“Mạt Mạt, mẹ em chưa từng nhắc chuyện có con? Chẳng phải con bé vẫn sống trong nhà em suốt ?”
Mọi người đồng loạt quay sang Mạt.
Ngay cả tôi thấy bất .
Không … anh cả lại có nghi lời ?
Nụ cười trên mặt Mạt thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ dịu dàng vô tội.
rưng rưng nước , giọng tủi thân:
“ có tay có chân, muốn làm gì mẹ em không ngăn được … Lẽ nào phải dùng xích khóa lại mới được ?”
Anh vừa thấy khóc liền xót ruột, lập tức bênh vực:
“Đúng đấy! Chúng còn không quản nổi Thẩm , lại trông chờ gì mẹ Mạt Mạt?”
Mạt khẽ lắc đầy tự trách:
“ xảy ra chuyện thế này, anh cả trách em đúng. Là em không nhắc mẹ chăm sóc kỹ hơn, mọi chuyện là lỗi em…”
“Đáng lẽ em không nên tồn tại trên đời… em nên chết mới phải…”
Dứt lời, đứng dậy định bỏ .
Mẹ tôi nhanh tay ôm lấy :
“Nói gì thế con ngốc này! Thẩm là người trưởng thành , nó chọn con đường đó, có trách con được?”
Anh đau lòng vỗ nhẹ .
trừng anh cả:
“Anh cả! Anh cần tôi nhắc lại không? Mạt Mạt từng bị Thẩm ép đến mức trầm cảm mới hồi phục không lâu!”
“Giờ anh lại nghi Mạt Mạt, anh muốn tái phát bệnh à?”
Ánh dò xét anh cả đặt mặt Mạt.
Cuối cùng, dưới làn nước , anh chịu thua.
“Xin lỗi Mạt Mạt, anh không nên trút giận em. Đây không phải lỗi em.”
Tôi ngồi bên cạnh con gái, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc mềm.
… nào như vậy.
Chỉ vài câu là lại tin lời Mạt như thật.
Nhiều tôi từng hoài nghi… mình có thực sự là con ruột hay không.
mẹ tôi dịu giọng bảo Mạt lầu nghỉ ngơi, chuông cửa vang .
Người anh cả đã đưa người về.
Là bác nhân viên khiêng thi ở bệnh viện.
vào giữa ánh soi mói nhà Thẩm.
“Chú ơi!”
Con gái tôi mừng rỡ chạy lại.
Trong mấy ngày ở bệnh viện, đã âm thầm cho con bé đồ ăn rất nhiều.
Con bé biết… chú là người tốt.
xoa con bé:
“Này nhóc, lại gặp ha.”
Nhiều người khinh rẻ công việc , nhưng con gái tôi là số ít dám đến gần .