Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Vậy… đứa trẻ này, cha là ?”
Anh cả mệt mỏi vò tóc:
“ cử người điều tra .”
Anh nhìn bé đầy trống rỗng, lòng bắt đầu dâng lên cảm giác bất an.
Chẳng phải… mơ hồ đoán ?
Tôi… vì vắng kỳ thi đại học?
Đêm trước kỳ thi.
Tôi đám lưu manh kéo hẻm tối.
Anh thấy, nhưng quay lưng cùng Tô Mạt.
Những bóng người vây lấy tôi… tôi không nhìn rõ là .
Tôi muốn kêu cứu.
Nhưng không biết phải gọi .
Không tin tôi.
Không đoái hoài tôi.
tận rạng sáng, bọn chúng mới bỏ .
Lúc đó, anh cả mới từ công ty về.
Tôi chưa kịp nói gì, anh ấy cắt ngang lời tôi.
Bảo tôi đừng giả vờ đáng thương để vu khống Tô Mạt.
Tôi tìm mẹ, muốn giúp tôi báo cảnh sát.
Nhưng đang bận chuẩn váy phục cho tốt nghiệp Tô Mạt.
Tôi bước gần, lập tức đẩy tôi :
“Đứng xa ! Đừng làm bẩn phục Mạt Mạt.”
Tôi bật cười, bước khỏi phòng.
tôi nhìn thấy tôi, lạnh giọng:
“Biết tự trọng chút , đừng ngoài dây dưa với người nữa.”
Lúc ấy, tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Tôi trở về phòng, nuốt vốc thuốc ngủ.
ngày sau, tôi không tỉnh dậy, mà chẳng .
Sau đó… là tốt nghiệp.
Tôi lấy lý do “trải nghiệm cuộc sống” để đổi vị trí với Tô Mạt — từ đó, người hoán đổi số phận.
Anh cả nhận được đầy đủ tài liệu.
Và đúng như đoán từ đầu.
Tên côn đồ kia là bạn cùng làng với Tô Mạt.
là người đẩy tôi ngã từ trên lầu xuống.
Chiếc váy phục là tự tay cắt rách.
Bọn lưu manh kia do nhờ tên đầu gấu trường gọi .
Thậm chí cả bản chẩn đoán trầm cảm Tô Mạt, ban đầu là tôi.
chỉ photoshop chút, mang trước mọi người… qua mắt tất cả.
Người bệnh… luôn là tôi.
Tôi sớm bệnh .
phòng viện trưởng.
Cả nhà Thẩm lần nữa òa khóc thành tiếng.
Hối hận muộn màng, tội lỗi dâng ngập.
tôi lao lên, tát thẳng cái Tô Mạt:
“ hại Uyển Ý!”
Tô Mạt lạnh :
“Hại ? Là tôi ?”
“ các người là người đưa dao tay tôi, mà giờ giả vờ vô tội à?”
Anh tự tát mình mấy cái:
“Tôi đáng … tôi không tin em gái…”
Anh cả đấm mạnh cú lên tường:
“Là tôi… là tôi hiểu lầm em!”
Mẹ tôi gào khóc đau đớn:
“Uyển Ý! mẹ ơi!”
“Tại không nói với mẹ? Tại không cầu cứu mẹ?”
Khi ba mẹ Tô Mạt đánh hộc máu, tôi từng nghĩ việc cầu cứu .
Nhưng lời còn chưa kịp nói , quát lớn:
“Thẩm Uyển Ý, nếu không xin lỗi Tô Mạt, đừng hòng bước nhà!”
Tôi bảo gia đình không phải người tốt, tay đánh người.
liền mắng tôi độc miệng, vu khống Tô Mạt chưa đủ, còn bôi nhọ cả nhà .
bảo, nếu mẹ Tô Mạt là người xấu… thì làm có thể nuôi dạy được đứa gái dịu dàng, ngoan ngoãn như vậy?
Tôi từng cả thế giới ruồng bỏ.
Nhìn bây giờ nước mắt nước mũi rối rít, gào khóc thảm thiết…
lòng tôi không gợn chút sóng nào.
Chỉ thấy… thật ồn ào.
Mẹ tôi vì quá đau lòng mà ngất lịm.
Mọi người phen bối rối đưa phòng bệnh.
Trước khi rời , người khiêng xác đưa cho gái tôi tờ giấy ghi số điện thoại:
“Nếu có chuyện gì, có thể gọi chú.”
Nhà Thẩm thu hồi toàn bộ tài sản từng trao cho Tô Mạt.
Chỉ chớp mắt, những năm tháng nỗ lực chèo kéo tan thành bọt nước.
tôi và anh cả âm thầm tay.
vụ tai nạn xe cộ xảy .
Ba mẹ và anh trai Tô Mạt đều thương nặng.
Mẹ thành người thực vật.
gãy chân.
Anh trai liệt nửa người.