Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó, tuy anh không động vào tôi, nhưng lại chán ghét tôi đến tận cùng.
Gặp tôi ở hành lang, anh sẽ lập tức quay đầu đi đường khác, thậm chí đi ngang qua cửa nhà tôi, anh cũng sẽ cau chặt mày ghét bỏ.
Ngay cả tiệm tạp hóa nhỏ trước đây chúng tôi hay đến, anh cũng không quay lại , thậm chí còn ghét đến mức cần tên tôi, anh sẽ lạnh mặt mắng nhắc đến tên tôi.
“Nói Giang Tâm làm gì, không ghê chứ tôi ghê.”
Ngay cả ngày anh sân bay đi du học, tôi đội mưa muốn gặp anh lần cuối.
Anh tôi xuất hiện, cũng khinh bỉ ném chiếc nhẫn đôi từng cùng tôi mua, cùng chiếc điện thoại đầy những tấm hình chúng tôi xuống ngay dưới chân tôi, rồi cười lạnh bỏ đi, không liếc tôi một cái.
Không ngờ bảy năm sau anh lại chủ động đến nhà tôi.
Nhưng thoáng chốc, qua khe cửa mở hé, tôi hiểu được đầu đuôi chuyện này.
Thẩm Dịch nắm chặt tay vị hôn thê anh.
“ ơi, là còn ý chuyện bảy năm trước sao? Nên mới không muốn Giang Tâm đi cùng con công ty tổ chức đám cưới, nhẫn sao?”
“ à, con lâu không thích Giang Tâm rồi, cũng buông bỏ rồi, dù sao đứa con cũng cùng nhau, không làm yêu thì thể làm bạn.”
Thẩm Dịch vừa dứt lời.
Cô gái đứng cạnh anh nói theo.
“ ơi, Thẩm Dịch kể hết chuyện anh ấy và Giang Tâm cho con rồi, bảy năm trước đúng là Giang Tâm ngoại tình, nhưng khi đó tuổi còn nhỏ, một bàn tay vỗ không kêu, nhà con Thẩm Dịch chắc chắn cũng vấn đề.”
“Hơn , con còn phải cảm ơn Giang Tâm , nếu không phải cô ấy buông Thẩm Dịch , con đâu gặp được đàn ông tốt Thẩm Dịch.”
“Cho nên à, thật sự không cần cứ giữ mãi chuyện bảy năm trước đâu, hơn là con đề nghị Giang Tâm đi công ty tổ chức cưới bọn con, dù sao con và Thẩm Dịch bảy năm không về nước, thật sự không quen thuộc trong nước, thì gu thẩm mỹ đó… đúng là con hơi chịu không nổi.”
Bảy năm trước, khi vừa phát hiện mình bị ung thư, nguyện vọng nhất tôi chính là mong Thẩm Dịch thể quên tôi, thể buông bỏ tôi.
Nhưng bây giờ, khi Thẩm Dịch thể thản nhắc đến chuyện bảy năm trước, thản nhắc đến tôi.
Thậm chí còn đem mọi chuyện về tôi nói hết bạn gái hiện tại.
Tim tôi dấy từng cơn đau lăn tăn.
Còn mẹ tôi, Tô Hy hết nói tôi ngoại tình, lại nói mấy câu ám châm chích, đôi mày đỏ bừng tức giận.
run run môi vài lần, cuối cùng quát về phía Thẩm Dịch một câu.
“ và mẹ đều không biết xấu hổ.”
mẹ tôi nói vậy, tim tôi giật thót một cái, chống ngồi dậy, hướng ngoài gọi: “Mẹ, mẹ vào phòng đi, đỡ con xe lăn một chút, con tự nói chuyện Thẩm Dịch.”
3
Mẹ tôi bước vào phòng.
tôi ngồi dậy, sắc mặt rất khó coi.
Nhưng tôi lại ôm lấy .
“Mẹ, coi giúp con hoàn thành tâm nguyện cuối đời được không.”
Hốc mắt mẹ lập tức đỏ , nhưng luôn thương tôi đi đến bàn trang điểm, lấy son môi, lấy tóc giả, rồi giúp tôi mặc áo khoác lông vũ vào.
Vừa đẩy tôi khỏi cửa, Thẩm Dịch cau mày.
“ làm sao thế, hồi nhỏ yếu ớt, rồi y vậy, chẳng phải là què cái chân thôi sao, mẹ tuổi thế rồi còn chăm nom sát sao vậy.”
Nhìn bộ dạng chán ghét anh.
Tôi tĩnh cười nhẹ.
“Bác sĩ nói chân gãy nặng, dặn đừng xuống đất một thời gian.”
Tôi vừa dứt lời, Tô Hy đứng cạnh anh nói:
“Giang Tâm, đừng bụng, Thẩm Dịch quen kiểu sống bên nước ngoài rồi.”
“Trừ con , ai anh ấy cũng mang bộ mặt khó ở này.”
Tim tôi lại dấy cảm giác chua xót, đúng là Thẩm Dịch ai cũng khó ở, nhưng trước đây tôi…
Tôi vội bóp chặt ngực ngăn cảm xúc, rồi tĩnh nhìn sang Tô Hy.
“Các thật sự muốn tôi đi cùng công ty tổ chức cưới sao?”
“Nếu các thật sự cần, tôi sẽ đi.”
Tô Hy lập tức gật đầu lia lịa.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi.”
Sau đó tôi lại trò chuyện vài câu , rồi tiễn họ cửa.
Đến tối, Thẩm Dịch gọi điện cho tôi.
Nói ngày mai tôi đi cùng anh đến công ty tổ chức đám cưới.
Tay tôi siết chặt lấy điện thoại.
Một là tham luyến giọng nói anh.
là căng thẳng.
Bởi bảy năm rồi, tôi chưa từng được một mình giọng anh qua điện thoại thế.
Phải biết rằng, bảy năm trước, mỗi tối tôi đều trốn trong chăn, giọng trầm ấm dễ anh ngủ.
Nhưng đúng lúc tôi còn đang chìm trong hồi ức, một giọng nữ vang :
“Thẩm Dịch, lại đây giúp sấy tóc……”
Tôi mới giật mình tỉnh lại, vội “Ừm” một tiếng.