Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nước mắt nước mũi tèm nhem, hắn nghẹn ngào van lơn: “Vì mười mấy năm tình nghĩa giữa chúng ta, xin nàng… xin nàng cứu ta một mạng…”
nhướng mày: “Muốn cứu ?”
Ta mỉm , buông rèm xe: “Đi thôi.”
Xe ngựa lăn bánh chậm rãi rời đi, tiếng gào khóc hắn dần dần tan biến mưa gió.
Chuyện áp giải tù nhân ấy, thể lớn thể nhỏ.
Chúng ta vốn chẳng cố đẩy cao trào.
Nếu phủ Quốc Công chịu dốc sức lo liệu,
chuyện ấy chẳng thành tai họa gì to lớn.
nhưng phủ Quốc Công lập tức mở đường ngay đêm.
Như phu nhân được sủng ái nhất khóc ngất lòng lão phu nhân, sáng hôm sau, con trai bà ta liền được phong làm tử.
Mà tử một thời vang danh hiển hách – Phó Tịch tử, đó chỉ là kẻ áo vải trắng .
Bị biếm truất, lưu đày xa xứ.
siết lấy ta: “ hận hắn nữa à?”
Ta lắc : “ đáng.”
Hắn bật , ôm ta vào lòng: “Vậy thì tốt rồi.”
Mười năm sau, xuân vũ Giang Nam ẩm ướt giăng khắp ngõ đá xanh.
“Mẫu ~” Con nhỏ kiễng chân, đưa chiếc túi thơm vừa thêu xong cho ta xem,
“ nói này phải nhét an thai, ngoan ngoãn được ạ.”
phía sau bế con bé , khiến con bé khanh khách: “Con chúng ta sắp làm tỷ tỷ rồi, vui ?”
Gió xuân lướt qua hành lang, cuốn theo hương đắng đương quy nơi chiếc cối nghiền thảo dược.
Chớp mắt, ta như nhìn thấy căn đường u ám ở phủ Tể tướng,
Diêu di nương đang lặng lẽ bỏ độc ngấm dài vào thang ta, thì đứng bóng tối, lạnh lùng quay mặt đi…
“Làm vậy? nhớ chuyện vui ?”
Ta lắc , chôn mặt vào tấm áo mang theo hương lan chàng.
“ …”
“Hửm?”
“Tại … tốt với ta đến vậy?”
Hắn , lồng ngực rung nhẹ theo tiếng :
“Năm nàng bảy tuổi, sốt đến mê man vẫn nắm chặt ngọc bội sư tỷ tặng buông. đó ta đã nghĩ, sư tỷ sinh ra được một cô nhóc cứng đến …”
“Lúc ấy huynh mười hai tuổi!” Ta thẹn quá hóa giận, đấm hắn, bị hắn nắm lấy cổ .
“Ừ, tình ép buộc, đến thích dám biểu lộ.” Hắn cúi hôn ngón ta, ánh mắt ngập tràn dịu dàng tan,
“May mắn thay, hoàng thượng đã ban cho cơ hội này.”
Chẳng biết nào con chạy về, bàn nhỏ xíu níu lấy vạt áo hắn: “ , nào ra đời?”
cúi người bế con bé , kia nhẹ nhàng đặt bụng hơi nhô ta: “Chờ sen nở, sẽ tới.”
Hoàng hôn dần buông, tiếng sáo mục đồng vang vọng xa xa.
Những đoạn quá khứ u ám, cuối cùng hóa thành mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng khởi .
Mà khoảnh khắc này, chàng, con , cả sinh mệnh sắp chào đời —— chính là kết cục viên mãn nhất.
HẾT