Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ba tôi từng khuyên tôi, khi kết thì giữ một đường lui.

Lúc đó tôi không cho là đúng, cảm thấy ông quá đời đa nghi.

cuối cùng, tôi vẫn lén đem 300 triệu tiền hồi môn căn hộ áp mái 280m² làm công chứng tài sản .

Kết rồi, tôi đối xử với tôi từng li từng tí, cả anh ai cũng khen tôi phúc, lấy đúng người.

Cho đến khi em muốn mua .

tôi chẳng nghĩ ngợi , lập tức định 300 triệu tiền hồi môn của tôi sang cho cậu .

Anh ấy thao tác ngay tôi.

khi nhấn nút xác nhận, điện thoại bật một thông báo chặn:

“Tài khoản là tài sản cá đã công chứng .

Giao dịch số tiền lớn cần sự đồng ý của chủ tài khoản công chứng viên.”

Nụ cười trên anh … đóng băng ngay tại chỗ.

01

Ánh đèn vàng ấm trong phòng khách hắt xuống, viền theo sống mũi đường nét gương của Trần Húc, khiến anh trông dịu dàng anh tuấn.

Anh cúi đầu, chăm chú thao tác đó trên điện thoại của tôi.

Ngón tay chúng tôi còn chạm nhau. Đầu ngón tay anh ấm, hơi thô ráp vì nhiều năm gõ bàn phím, khẽ ma sát mu bàn tay tôi.

Trong không khí thoảng mùi hoa ly dịu nhẹ, xen lẫn hơi ấm của nồi canh sườn hầm sen tôi nấu xong.

Mọi thứ yên bình một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Nếu đặt tên, chắc hẳn sẽ là: “Hạnh Phúc.”

, em xem, đúng là tài khoản không?”

Trần Húc xoay màn hình về phía tôi, giọng thoải mái trút gánh nặng.

“Em trai anh thúc gấp quá. Chủ hôm nay đưa ra tối hậu thư rồi—không đóng tiền cọc thì bán cho người khác. May mà em, vợ , em đúng là cứu tinh của cả anh.”

Tôi nhìn chằm chằm giao diện app ngân hàng quen thuộc.

Tên người nhận: Trần Dương — em trai anh.

Số tiền khoản: 3.000.000,00.

Dãy số 3 triệu ấy nằm đó, chói mắt đến mức làm nhói lòng.

Tim tôi bị một bàn tay vô hình bóp nhẹ. Không đau, rất nặng.

“Trần Húc,” tôi cố giữ giọng bình thường, “đây là tiền hồi môn của em.”

“Anh biết mà.”

Anh cười, đuôi mắt những nếp nhăn nhỏ đầy cưng chiều.

“Tiền của vợ không tiền của sao? Chúng là một , đừng chia rạch ròi thế. Nào, đưa ngón tay đây, ấn một cái.”

Anh giục, nắm lấy tay tôi, định ấn nút xác nhận.

Chính khoảnh khắc đó, gương già nua từng trải của ba tôi bỗng hiện rất rõ trong đầu.

Một tháng đám cưới, ba gọi tôi thư phòng, đưa cho tôi một túi tài liệu.

, không ba không Trần Húc. Ba là không lòng người. Ba mẹ để cho 300 triệu căn là để giữ thân, cũng là chỗ dựa sau . công chứng , coi mua bảo hiểm cho cuộc . Không dùng đến thì tốt. lỡ lúc cần… nó cứu mạng .”

Khi đó tôi cho rằng ba lo xa.

Tôi Trần Húc nhau đến thế.

Anh tay trắng , phẩm năng lực đều rõ ràng.

Anh đối với tôi càng tốt vô cùng.

Sáng đưa đón, mưa nắng không sờn.

Tôi nói thèm món , đêm đó anh chạy cả thành phố cũng mua bằng .

Kỳ kinh nguyệt của tôi anh nhớ còn rõ hơn tôi.

Gừng, đường đỏ, miếng dán ấm — lúc nào cũng chuẩn bị sẵn.

Một ngày làm việc mệt mỏi về , anh vẫn ngồi xuống bóp chân cho tôi bằng đôi tay quen gõ code.

Tôi từng rằng mình lấy chính hình dạng của tình .

bản năng lý trí vẫn khiến tôi nghe lời ba, lén công chứng tất cả.

Tôi đã từng áy náy vì chuyện đó, cho rằng mình xúc phạm thứ “tình hoàn mỹ” của chúng tôi.

lúc , nhìn gương đầy đương nhiên của Trần Húc, cảm giác áy náy ấy đang nhanh chóng lạnh , rồi bốc hơi.

“Anh nhập mật khẩu . Là ngày sinh của em.”

Tôi rút tay về, không cho anh dùng vân tay.

Trần Húc không nghi ngờ , khóe môi còn cong , nhập mật khẩu rất nhanh.

Anh thậm chí còn muốn “chia sẻ khoảnh khắc hạnh phúc”, đưa điện thoại cho tôi xem, đầy hào hứng:

“Xong! Chờ tiền sang là anh bảo thằng Dương mời em ăn một bữa hoành tráng!”

Anh tự bấm “Xác nhận khoản”.

Một giây.

Hai giây.

Giao diện không nhảy sang trang “thành công”.

Một thông báo màu cam bật — sắc bén dao, chém rách toàn bộ sự ấm áp trong căn phòng.

“【Ngân hàng XX】Kính gửi quý khách:

Giao dịch khoản số tiền lớn bị chặn.

Tài khoản là tài sản cá đã công chứng .

khoản trên 50.000đ cần chủ tài khoản công chứng viên (Lâm XX) tại quầy để ủy quyền.

Mọi cầu khoản trực tuyến đều bị hệ thống từ chối.”

Không khí đông cứng.

Nụ cười trên Trần Húc…

Từng chút, từng chút một:

nứt ra → cứng → sụp xuống.

Anh nhìn chằm chằm nhắn, nhìn thấy thứ đó quái dị.

Rồi anh ngẩng phắt , đôi mắt đỏ ngầu, găm chặt tôi:

“Lâm

Em làm cái vậy?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương