Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 4

Nhưng anh lại quên mất, rõ ràng tôi đã điền nguyện vọng ở cùng anh, mà tôi lý do để tự hủy tương lai của chứ.

Tôi vào Phương Tri Hạ mà chửi, thế nhưng Ôn Thời An lại nói tôi là một kẻ điên.

Cuối cùng, anh dẫn Phương Tri Hạ rời đi, để lại tôi đứng sụp đổ một .

trong một , tương lai của tôi, người tôi yêu, tất cả đều rời bỏ tôi.

Về tôi mới , hôm Phương Tri Hạ đã tỏ tình Ôn Thời An.

hôm tỉnh lại, thứ tôi đợi không lời xin lỗi của Ôn Thời An, mà là một đoạn ghi âm Phương Tri Hạ gửi tôi.

Trong ghi âm, Phương Tri Hạ vừa khóc vừa nói: “Thời An, thật sự không làm chuyện , anh sẽ tin chứ?”

Và Ôn Thời An lập tức khẳng định: “Anh .”

là tiếng Phương Tri Hạ nghẹn ngào tỏ tình Ôn Thời An.

Ôn Thời An, cũng không hề từ chối cô ta.

Rõ ràng trước , anh nói sẽ vô điều kiện tin tôi, sẽ không vì bất kỳ ai mà làm tôi tổn thương.

Thế nhưng vì sao, ở ngã rẽ đời, anh lại bỏ rơi tôi.

Đoạn ghi âm ấy nhát dao cuối cùng đâm thẳng vào tôi, tôi hét lên rồi ném điện thoại đi, gào khóc đến kiệt sức.

Rất nhiều , tôi mới thể quyết tâm bước khỏi mối tình này.

Dù ai làm tôi tổn thương, tôi cũng sống tốt đời của chính .

Tôi lại, bắt lại từ .

Tôi từng nghĩ đến việc từ bỏ bản thân.

Nhưng tôi không ngờ rằng, mẹ tôi lại gặp chuyện.

Từ tôi trượt đại , mẹ không nở nụ cười nào.

Mẹ tôi nào cũng lo lắng bất an, chạy khắp nơi đòi lại công bằng tôi.

Thêm một nhận kết quả phủ định, tinh thần bà hoảng hốt rồi bị một chiếc xe con phóng nhanh tông trúng.

tôi chạy đến bệnh viện, mẹ đã hôn mê, bác sĩ nói khả năng tỉnh lại gần bằng không.

Tôi nào cũng khóc đến sưng mắt, nhưng ngay cả lúc , Ôn Thời An cũng không đến thăm mẹ tôi một .

Rõ ràng anh cũng là đứa mẹ tôi nuôi lớn.

Trong lúc đau khổ nhất, tôi đã cắt cổ tay , tôi nghĩ lẽ kết thúc đời thất bại và đau đớn này vậy là rồi.

Nhưng tạo hóa trêu ngươi, số phận không tôi cơ hội ấy.

Tôi không chết tưởng, ngủ rất lâu rồi mở mắt , thứ tôi thấy tiên lại là gương mặt đầy lo lắng của .

Rõ ràng tôi hôn mê một , nhưng ông đã già đi mấy năm.

Tôi , trưởng thành rồi.

hôm ấy, tôi xóa hết mọi liên lạc Ôn Thời An và Phương Tri Hạ.

Ôn Thời An đậu Thanh Bắc, Phương Tri Hạ tuy điểm không bằng anh, nhưng cũng đăng ký một trường đại ở Bắc Kinh.

Anh đúng là đã đến nơi anh đến, là người đứng bên cạnh anh không là tôi .

tôi vì chi phí chữa bệnh quá lớn của mẹ, không tạo thêm gánh nặng gia đình.

Nên tôi không lại , mà cầm lên cây cọ quen thuộc của .

Ban sống rất khó khăn, nhưng những năm qua cũng dần khá hơn.

tôi sắp xếp lại bản vẽ, tôi mới phát hiện, thì đã năm năm trôi qua.

Đúng lúc , tôi nhận một điện thoại.

Là người đã mua tranh của tôi tuần trước, tôi vừa nghe máy, dây bên kia lại vang lên một giọng nói quen thuộc đến mức khiến tim tôi siết lại.

Trong điện thoại, Ôn Thời An nói: “Xin chào, tôi đến lấy tranh, tôi đang đứng trước cửa rồi.”

gặp lại Ôn Thời An, tôi thật sự chẳng gợn sóng .

Anh gần không khác mấy so ký ức, là năm tháng đã lấy đi vẻ non nớt, thay bằng sự trầm ổn mà trước đây không .

Anh nhìn thấy tôi cũng sững sờ không tin nổi.

“Thẩm Đường? Sao lại là ?”

Tôi mỉm cười: “ vấn đề sao?”

Rồi tôi vỗ một cái, thể vừa nhớ điều : “À rồi, tôi quên mất, mấy năm nay anh bận mà, bận , bận yêu đương, bận chuẩn bị kết hôn, ngay cả mẹ tôi nằm trên giường bệnh bao năm trời anh cũng không thời gian đến nhìn một .”

Trước đây tôi từng không hiểu, dù anh đã thích Phương Tri Hạ, nhưng mẹ tôi từng đối xử tệ anh.

mẹ tôi nói Ôn Thời An sống không dễ dàng, lúc nào cũng dặn tôi chăm sóc anh nhiều hơn.

Vậy mà đến mẹ tôi nằm liệt giường, anh lại một cũng không đến.

Ôn Thời An đứng ngẩn , lúc này tôi nhìn đến bức tranh anh mua, liền cất vào tủ: “Xin lỗi, tôi không bán .”

“Tranh của tôi nên bán người trân trọng cái đẹp, không anh.”

Nói xong, Ôn Thời An hấp tấp lên tiếng: “Thẩm Đường! Bao nhiêu năm rồi mà vẫn thế.”

“Đừng cố chấp không? Bệnh của dì cần tiền điều trị, anh trả gấp đôi.”

“Anh sống của bây giờ không tốt, nhưng hiểu chứ, ngoài anh thì ai trả giá cao vậy.”

Tôi không nhịn bật cười lạnh: “Anh chẳng thay đổi cả, từng coi trọng tôi, làm vẻ cao thượng.”

Về tôi mới hiểu, Ôn Thời An bao giờ đặt tôi ngang hàng anh.

Năm bạn bè trong lớp chê cười tôi không xứng Ôn Thời An, nói anh và Phương Tri Hạ mới là một đôi trời sinh, thật tôi từng để tâm người khác nghĩ .

Tùy chỉnh
Danh sách chương