Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Yên Hoa màn hình livestream, mặt cô ta tái mét như tro tàn, mấy bạn còn lại cũng sợ đến trắng bệch, còn Tư thì dù ngông nghênh đến mấy cũng hiểu chuyện lộ sẽ nghiêm trọng tới mức nào.
“Cô… tắt ngay đi!” Yên Hoa lao tới định giật điện thoại, tôi né sau lưng Cao Như Sanh, “May mà đến kịp đấy, nếu không chị chết rồi.”
Cao Như Sanh tuy mặt mày phức tạp, vẫn gật .
Thầy cô và bạn trong trường cũng chạy tới trước cửa nhà thi đấu bỏ hoang, sau đó là cả mấy cảnh sát — ai đó báo án. Mặt Yên Hoa càng càng khó coi.
Chuyện nhanh chóng đến tai ba mẹ tôi, tức đến phòng giám thị, hay gặp cả phụ huynh mấy người kia cũng có mặt. ba mẹ tôi tới, mấy người đó tức khom người xin lỗi, đặc biệt là ba mẹ Tư .
“Thật sự xin lỗi, chúng tôi không biết chuyện lại thành thế , cũng không biết Yên Hoa không phải… Tóm lại là xin lỗi, chúng tôi sẽ dạy dỗ thằng Tư tử tế!” Ba Tư – Tư Hổ – cúi đầy áy náy.
sắc mặt ba tôi lạnh tanh, ông ta tức kéo Tư lại, “Qua đây! Xin lỗi chú thím đi! Xin lỗi gái đi!”
Tư biết mình sai nên cũng ngoan ngoãn cúi nhận lỗi, ba mẹ tôi vẫn không đổi sắc mặt.
“Chúng ta ngoài chuyện một chút.” Ba tôi – Cao Sâm – mở lời, Tư Hổ gật rồi đi theo hành lang.
Tôi không nghe được gì, nghĩ đến quan hệ làm ăn giữa hai nhà, tôi đoán cũng liên quan đến lợi ích. Ba tôi là người làm ăn, ranh giới cuối cùng ông ấy luôn là lợi ích — tôi không tin vì mấy chuyện xô xát nhỏ mà ông sẽ cắt đứt quan hệ làm ăn.
“ …” Mẹ ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào, “Mẹ hết rồi… mẹ xin lỗi con… mẹ không bảo vệ được con…”
Yên Hoa dè dặt nhìn mẹ tôi, khẽ gọi: “Mẹ…”
mẹ tôi không hề để ý đến cô ta, ôm tôi bước sang một bên, “Lạnh không? Khó chịu không? Về nhà mẹ nấu canh gừng con.”
Yên Hoa bước tới trước mặt mẹ tôi, lại nhỏ giọng: “Mẹ, con xin lỗi…”
Vẫn là sự im lặng lạnh lùng.
, ba tôi và Tư Hổ quay lại, dường như thương lượng xong. Sắc mặt ba tôi mang theo ý cười rõ rệt, còn Tư Hổ thì trông có vẻ bất đắc dĩ, đoán chừng phải cắt máu bù lỗ khá nhiều.
“Chúng ta về thôi, những chuyện còn lại để nhà trường xử . Tôi tin ban giám hiệu sẽ chúng ta một lời giải thích thỏa đáng.” Ba tôi vỗ vai tôi, sau đó nhìn về phía hiệu trưởng.
“Xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử nghiêm!” Hiệu trưởng gật lia lịa, sợ đắc tội các mạnh thường quân.
Trên đường về, tôi và trai cùng ngồi xe ba mẹ, còn Yên Hoa thì sắp xếp ngồi trên một chiếc xe .
6
Ban lãnh đạo nhà trường xử rất nhanh, tối hôm đó đăng thông báo trên trang web, xác định Yên Hoa là chủ mưu nên đuổi , còn mấy sinh vai trò đồng phạm thì cảnh cáo kỷ luật.
Đúng tôi đang chờ xem Yên Hoa sẽ khóc lóc thế nào để cầu xin ba mẹ tôi tha thứ, thì cô ta lại tôi một “món quà bất ngờ”——cô ta cắt cổ tay tự sát.
Vết cắt không sâu, lại được người giúp việc phát hiện kịp thời, bác sĩ cứu chữa xong là không còn gì nguy hiểm.
Mẹ tôi cuối cùng cũng vẫn mềm lòng vì cô ta. Nghe Yên Hoa xảy chuyện, mẹ tôi vội vàng chạy đến bệnh viện. Là chị thì tất nhiên tôi cũng phải đến xem một chút.
Trong phòng bệnh, Yên Hoa trông có vẻ yếu ớt. Khi cô ta mở mắt mẹ tôi, mắt liền đỏ hoe, giọng run run:
“Xin lỗi mẹ… con… con thật sự xin lỗi… con là… sợ ba mẹ sẽ không cần con …”
Mẹ tôi thở dài nhẹ một tiếng, “Thôi bỏ đi, cần con chịu xin lỗi chị con, đảm bảo sau đừng đối chị con , thì con vẫn mãi là con gái ba mẹ.”
“Hu hu hu… mẹ ơi……” Yên Hoa tức òa khóc, mẹ tôi cũng không kìm được nước mắt, cúi xuống ôm lấy cô ta.
Tôi đứng bên cạnh nhìn cảnh đó, biết bất lực. Diễn xuất cô ta đúng là đạt trình độ ảnh hậu.
Tôi nhớ người giúp việc từng phòng cô ta đó cửa còn để mở, nên mới tò mò đi vào — thật, nếu không ai đi vào, cô ta cũng sẽ tự làm vỡ bình hoa gây tiếng động để người phát hiện.
Sau khi xuất viện, Yên Hoa như biến thành người , im lặng vô cùng, chuyện đuổi cũng không phản đối, ở trong phòng đọc sách, đánh đàn.
Mẹ tôi xót cô ta, liền mời gia sư riêng.
trai tôi thì cú sốc chấn động, không muốn nhìn mấy chuyện loạn thất bát tao , bèn xin đi du , ba mẹ tôi tức đồng ý và thu xếp luôn trường bên nước ngoài.
Yên Hoa ở nhà ru rú một thời gian, sau đó lại khôi phục giao tiếp xã hội.
Đúng tôi tưởng cô ta sẽ ngoan ngoãn không gây sóng gió , thì tôi lại đánh giá quá thấp câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Trên mạng bắt xuất hiện các bài viết liên quan đến tôi như “Thiên kim nhà Cao có vấn đề đạo đức”, “Cao Thư nhận lại cha mẹ ruột liền vứt bỏ mẹ ”, “Cao Thư ngược đãi gia đình mẹ ”… đủ loại bôi nhọ.
Nhất là sau khi ba mẹ tôi chính thức công khai thân phận tôi ở buổi tiệc, các bài viết lại càng mọc lên như nấm sau mưa. Không có bằng chứng nên cư dân mạng coi như chuyện cười giải trí. Ba mẹ tôi cũng người liên hệ xóa bài, xóa xong rồi lại có bài mới xuất hiện.
Có một hôm, tôi bước khỏi rạp phim thì một phụ nữ trung niên bỗng nhào đến ôm lấy chân tôi, một cậu nhóc thì ghì chặt lấy tay tôi.
“ à, con không được đối xử mẹ vậy đâu! Dù mẹ không phải mẹ ruột, thì cũng là người con lớn mà, sao con có thể bỏ rơi mẹ được?”
Người phụ nữ ôm chân tôi chính là mẹ từng hành hạ tôi — Xuân Lệ.
Bà ta mất nửa cái răng cửa, mặt đầy sẹo, tay chân cũng có sẹo, mắt cá chân còn có vết mổ, là ba mẹ tôi thay tôi “trả lại công bằng”.
“Chị ơi!!! Chị là khi chị vào nhà Cao chị sẽ đối xử tốt bọn !!! Chị không được thất hứa!!!”
Người kêu chính là con trai bà ta, Trần Trạch Vinh, giờ 15 tuổi, thân hình vạm vỡ, tôi giằng mãi không thoát.
Đúng rạp phim tan suất, người xung quanh đông nghịt, ai nấy đều dừng lại xem, còn có người rút điện thoại quay.
“Đúng đó con ơi, dù con có là con gái nhà Cao thì cũng là con gái mẹ lớn lên,” Xuân Lệ gào khóc, “Con nhận người ta thì được rồi, sao lại thuê người đánh chúng ta? Sao lại cảnh cáo chúng ta không được nhận con? Sao con ác vậy con???”