Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

“Đám các cháu này, lâu rồi bà mới vui thế này, hai đứa nhỏ đùa với nhau thôi , nghiêm túc thế? Món ăn lên đủ rồi, thôi nào, ngồi xuống ăn cơm thôi.”

Tôi đón lấy đĩa từ tay bà Lý, thuận miệng hỏi: “Bình thường bà ở một mình sao ạ? Thế em trai và ba mẹ đâu, không ở chung với bà à?”

Nhiên nhún vai, chủ động giải thích: “ cháu không sống chung, bố mẹ muốn đón bà về, bà bảo ở đây quen rồi, sống chết không chịu .”

Bà Lý liếc mắt nhìn Nhiên: “Thôi , cái thằng nhóc này ba ngày hai bận chạy qua đây, bà còn lo cái ?”

“Với lại, bà còn có Cẩn Lễ hay qua chăm sóc .”

nói vỗ tay tôi, hiền hậu: “Giờ lại có thêm Tiểu Thư , bà vui rồi.”

Tôi gật với Nhiên: “Em yên tâm, ở gần thế này, sẽ chăm sóc bà cẩn thận.”

Tôi cong , chớp mắt nhìn cậu ấy: “Tất nhiên, cũng hoan nghênh em tới chơi nhé.”

Tô Cẩn Lễ nãy giờ im lặng cũng quay sang nhìn tôi, đôi mỏng mở, dịu dàng: “Hình như Tịch thích mời khách đến ?”

Bà Lý tít mắt: “ đó, Tiểu Thư xinh đẹp lại nhiệt tình, cả bàn thức ăn này đều nó nấu đó, giỏi luôn.”

Tô Cẩn Lễ gật đồng tình, gương thanh tú nở một nụ ôn hòa dịu dàng.

“Vâng, lời bà nói đều đúng.”

Bà Lý lại nói tiếp: “Gái ngoan thế này ai không thích chứ? Bà còn ước Tiểu Thư về cháu dâu bà cơ.”

Tôi: “……”

Nhiên nhướng mày, coi như không nghe thấy, liếc nhìn bàn ăn rồi lười biếng nói: “Lát có lộc ăn rồi.”

“Ơ? Mọi người sao không động đũa vậy? Cháu đói nãy giờ rồi.”

Bà Lý chỉ biết mắng: “Cái thằng nhóc tham ăn này, suốt ngày chỉ biết ăn thôi.”

8

Một ngày nọ, tôi mở cửa phát hiện Tô Cẩn Lễ ngất xỉu ngay trước cửa mình.

Tôi vội vàng đỡ anh vào ghế sofa, nhìn gương ửng hồng và đôi khô tái nhợt của anh, lập tức lấy nhiệt kế đo thử.

39,2 độ, sốt cao.

Cũng chẳng trách được anh nhầm cửa rồi ngất trước tôi, sốt tới mức lú lẫn rồi.

Tôi lấy khăn ướt lau cho anh, rồi tìm thuốc hạ sốt, pha sẵn một cốc nước ấm, chuẩn bị đút thuốc anh đã tự tỉnh lại.

Anh hơi nhíu đôi chân mày đẹp, trong mắt thoáng hiện vẻ hoang mang, cộng thêm đuôi mắt hoe đỏ, gò má ửng hồng.

Một hình ảnh “mỹ nam bệnh tật” đúng chuẩn.

“Anh tỉnh rồi à?”

Tôi đưa nước và thuốc cho anh: “Uống thuốc , sẽ thấy khá hơn nhiều.”

Anh cúi suy nghĩ một lát, chắc đã nhận ra chuyện xảy ra, liền im lặng uống thuốc, sau đó thở dài.

“Tôi và Tiểu Bát cứ phiền mãi, thật sự xin lỗi…”

Tôi , nhàng: “Khách sáo rồi, trước kia anh cũng giúp tôi nhiều chuyện .”

Thời gian tôi mới chuyển đến đây, nhiều chuyện lặt vặt trong sinh hoạt đều nhờ đến Tô Cẩn Lễ.

Tô Cẩn Lễ cũng cong : “Được, tôi thấy khá hơn rồi, không phiền .”

Nói rồi định đứng dậy.

Tôi vội cản lại: “Anh nghỉ thêm chút , vẫn còn sốt đó.”

anh vẫn chấp: “ yên tâm, tôi thấy ổn rồi, với lại tôi còn công việc …”

Rõ ràng anh đã đánh giá quá cao sức lực của mình. Đang bệnh, cả người uể oải rã rời, được hai bước đã loạng choạng suýt ngã.

Tôi lập tức chạy lại đỡ, không ngờ người nhìn gầy lại khá nặng, tôi không giữ nổi thăng bằng, bị kéo theo rồi cùng anh ngã nhào xuống ghế sofa.

Thế tôi đè lên người Tô Cẩn Lễ, hai tôi đối , hơi thở giao hòa, mắt trừng mắt.

Tôi sững lại.

Ừm… nhìn gần thế này, đẹp trai càng khiến người ta khó thở.

Lông mi anh run, có lẽ do sốt cao khiến óc không tỉnh táo , hai tôi cứ thế bất động vài giây, rồi anh nhàng đẩy tôi ra, khàn khàn mềm : “Tịch Thư, ta…”

Đúng lúc ấy, cửa có tiếng động.

ơi, bà mua hoa quả, bảo em mang sang cho , thấy cửa mở nên em vào luôn… Ờm?”

Nhiên đột ngột dừng lại, ánh mắt cậu ta rơi xuống hai người đang chồng lên nhau, nhướn mày: “Em có tới không đúng lúc ?”

Cậu ta đặt túi hoa quả lên tủ giày ở cửa, nhìn hai người tôi đang đứng hình, khóe cong cong đầy vẻ hứng thú: “Hoa quả em để đây nhé, hai người cứ tiếp tục , coi như em chưa từng đến.”

Thậm chí còn tốt bụng khàng khép cửa lại, tự mình cà khịa thêm một câu: “Bình thường nhìn mềm mại nhàng, không ngờ lại dữ dội phết đấy gái…”

Tôi: “……”

Cùng tiếng “cạch” cửa đóng lại, óc tôi cũng quay về thực tại.

Tôi lập tức ngồi dậy, liếc nhìn Tô Cẩn Lễ đang mím với vành tai bỗng nhiên đỏ ửng, vội chuyển chủ đề: “Anh nói còn công việc chưa xong, việc gấp thế, đến bệnh rồi còn lo? Với lại mấy hôm nay tôi chẳng thấy anh đâu, bận à?”

Tô Cẩn Lễ cúi mắt điều chỉnh cảm xúc, rồi gật : “Gần đây tôi đang tiếp nhận một vụ án quấy rối, nạn nhân phụ nữ, tâm lý hiện tại bất ổn. Tôi muốn xử lý càng sớm càng tốt, để ấy có được một lời giải thích.”

Tôi biết Tô Cẩn Lễ luật sư.

Anh im lặng một lúc, nói dịu dàng thường ngày cũng trở nên trầm thấp: “Thật ra những vụ như vậy nhiều vô kể, phần lớn kẻ gây hại chịu hình phạt tênh so với tổn thương của các gái.”

“Tôi muốn giúp họ, đôi khi lại cảm thấy bản thân bất lực…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương