Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
khi nghe “nhổ cỏ”, anh ta như gặp kẻ thù, trán nổi đầy gân xanh:
“Dựa vào ? Con có dùng lực mạnh , ai biết ta lại như thế…”
Trần Hảo lập tức chắn trước anh, vẻ thân thiết kéo tay tôi:
“ à, không , anh không cố ý , thổi thổi hết đau mà, để em thổi cho nhé…”
Tôi bình tĩnh rút tay lại.
“Không cần . Tôi nếu liếm có lý hơn chút. Nước bọt ít có khả năng sát khuẩn. gió em thổi có tiên khí, tôi hơi ngại đấy.”
sinh viên Y quy, tôi vô nghiêm túc. Trong lòng âm thầm tặng bản thân một điểm xuất sắc.
Trần Hảo cứng đờ cả , nghẹn họng.
Tôi xong chợt nhận điều gì đó, cau mày ta:
“Mà này, em không lao phổi đấy ?”
“Vi khuẩn lao hoàn toàn có thể lây qua đường hô hấp đấy.”
Dứt lời, tôi điều chỉnh hơi thở, cố gắng nặn một nụ cười dịu dàng phía Trần :
“ dù tụi cũng chung huyết thống, em có thể trách anh , phải không, anh ?”
Hai từ cuối như giáng búa vào Trần , khiến anh ta đỏ bừng cả tai, hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu thẳng phía sau vườn.
2
Bữa tối dọn rất thịnh soạn.
tôi đói mức hoa mắt chóng vẫn chưa một miếng nào.
“Vẫn Hảo Hảo ngoan ngoãn hiền lành, cứ nhớ anh chưa nhổ xong cỏ nên không chịu trước!”
“Hảo Hảo à, đói thì con, đừng để bảo bối của ba mẹ đói xỉu! Không cần đợi nó, anh con làm sai thì phải phạt!”
Trần Hảo cười ngại ngùng, khuôn đỏ bừng.
“Không ba mẹ, con chịu mà. đợi anh ạ!”
“Nếu anh mà trên bàn toàn đồ thừa thì chắc anh sẽ buồn lắm đó.”
xong đắc ý liếc mắt tôi một cái, giả vờ tội nghiệp, cúi đầu lại gần tôi.
“ ơi, chuyện hồi chiều lỗi của anh , em thay anh xin lỗi . tha cho anh ấy nhé, để anh ấy vào cơm ?”
Lúc này tôi đã đói tụt đường huyết.
Tay chân tê dại, mắt mờ chẳng rõ hình người, tai ù , hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của , chẳng tiếp nhận nổi bất kỳ tín hiệu nào từ bên ngoài.
Tôi thở dốc, lẩm bẩm như với :
“Cơ thể người khi sản sinh năng lượng sẽ ưu tiên tiêu hao đường, sau đó mỡ, cuối protein. Tôi cảm sắp bước qua giai đoạn thứ hai rồi…”
Mẹ tôi cũng thương anh , vì sĩ diện nên không tiện mở lời, tôi như vậy bèn khuyên nhủ:
“An An, chuyện hồi chiều đúng anh con có sai, chúng con anh em ruột thịt, con có thể nhỏ nhen thế?”
“Con xem em con kia kìa, hiểu chuyện biết bao. Những năm qua con khổ mẹ hiểu, phải lỗi của Hảo Hảo…”
Cuối , não tôi cũng thức sập nguồn.
Một cơn choáng váng ập , tôi ngã sang một bên.
Lúc ngã, tay tôi vô tình hất đổ bát súp cà ri nguội, đổ thẳng lên người Trần Hảo.
Màu vàng khó tả nhuộm loang lổ chiếc váy giới hạn toanh của ta, sắc ta ngay lập tức chuyển sang xanh mét.
“Chiếc váy của em!”
Trần vừa bước vào đã tôi như một cọng bún mềm nhũn trượt khỏi ghế, lập tức lao tới đỡ lấy tôi.
Nghe tiếng hét, anh ta ngẩng đầu theo phản xạ, đúng lúc Trần Hảo né tránh tôi như tránh tà, cau mày chiếc váy của .
Cảm nhận ánh mắt của anh , ta như sực tỉnh, sắc tái nhợt .
“Anh… không ? Em chỉ súp nóng văng lên thôi, không cả, quan trọng!”
rồi, chẳng màng váy vóc bẩn thỉu, ta nhanh chóng chạy định đỡ tôi.
Trần lúc này dẹp bỏ nghi ngờ trong lòng, gật đầu qua quýt rồi bế tôi phòng ngủ.