Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tất cả là tại mày… mày đáng chết!”
Cảnh sát không khách khí, mỗi người giữ một bên tay, lôi ta .
Vụ việc nghiêm , nhà trường cử lãnh đạo điều tra.
trưởng dù yếu vẫn cố đứng vững, kể mọi chuyện đến cuối.
“An An là đứa ngoan nhất, chăm nhất nhỏ. Nó oan thật đấy. Mong lãnh đạo rõ cho nó!”
Sự việc gây chú ý quá lớn, trường buộc phải điều tra gấp trong đêm.
Ngày hôm , nhà trường ra thông báo thức:
Bí thư đình điều tra do hối lộ.
Hai sinh viên gian lận đuổi học.
Suất học bổng đại học tôi được khôi phục, đường đường .
, tôi còn được đoàn trường mời phỏng vấn, được tuyên dương là tấm gương vượt khó tiêu biểu.
Hảo không phải sinh viên quy nên nhà trường không quản lý được.
Nhưng tôi thì có cách riêng xử lý.
Rời khỏi trường, tôi cầm điện thoại, gọi cho luật sư hàng Dục giới thiệu.
“Alo, tôi muốn kiện Hảo…”
Vụ thuê người bắt cóc tôi, hai vệ sĩ kia sớm đã bắt, viết bản tội, xác Hảo là chủ mưu.
Giờ thêm vụ vu khống, hối lộ, xúi giục người khác phạm tội…
Từng khoản từng mục, đủ ta vào tù “phụng dưỡng” mẹ ruột luôn rồi.
9
một đêm, tôi bỗng nổi cồn, chẳng khác gì minh tinh hạng A.
Trên mạng tràn lan đủ kiểu bàn tán tôi, danh xưng thiên kim hào môn đâu phân tích đủ kiểu sắc thái.
Rất nhiều phóng viên liên hệ xin phỏng vấn.
Tôi chọn vài bên nhìn vừa mắt rồi đồng ý.
Không Hảo và mẹ ta thân bại danh liệt, còn muốn giúp nhi được chú ý nhiều hơn.
Quả nhiên, chưa đầy mấy hôm, đã được một loạt quyên góp thiện nguyện khắp nơi.
Lúc tôi quay , mang theo quà cho từng đứa nhỏ, cả đám nhóc tíu tít chim sẻ bay quanh tôi.
Tôi và trưởng bàn bạc toàn bộ, quyết định cải tạo nhi .
nhà không còn dột, tường không còn mốc, sàn được lắp sưởi, nhà tắm có nước nóng.
Tất cả đều được quẹt bằng… thẻ phụ anh tôi.
Mỗi lần tin nhắn trừ tiền, anh tôi đều nhắn hỏi:
“Bao giờ em chịu nhà?”
Tháng Tám năm , tôi được thư báo trúng tuyển mình chờ đợi suốt bao lâu.
Anh shipper giao hàng đến tận cửa, vừa giao vừa chúc mừng liên tục.
Trước khi mở thư, ba tôi còn nghi thức long : bày máy quay, bắt cả nhà lần lượt sờ phong bì, cho tôi xé.
Ông thật sự tổ chức tiệc mừng nhập học cho tôi ở khách sạn.
Mời cả ca sĩ nổi tiếng hát mở màn, náo nhiệt đám cưới.
Nhiều người lần gặp tôi – con gái ruột “quy hồi” nhà họ – cứ âm thầm quan sát.
Ba tôi ba rượu đã kéo tôi chúc từng bàn.
“Đây, đây là con gái tôi – An An ! Ha ha ha, con tôi giỏi lắm, tự mình thi đậu thẳng vào Đại học Y Thái!”
“Ủa sao bác biết là cao học? Haha, ban có nhiều trường mời nó, nhưng tôi với mẹ nó không nỡ, nên chọn cái gần nhà.”
“Trường thì bình thường thôi, là Đại học Y Thái, có gì đâu. Chủ yếu là con bé ngoan, thương ba mẹ…”
Khách mời thì mặt gượng cười, có người hùa theo xã giao cho qua chuyện.
Anh tôi đứng một bên, nhìn ba chậc lưỡi:
“Không ngờ ba có trình diễn thuyết vậy luôn? Biết thế hồi ba quay công ty thêm hai năm, với cái mặt dày thì dự án nào chẳng ký được?”
“Ngày anh đậu đại học, có ai bày biện thế đâu?”
Mẹ tôi liếc xéo anh:
“Hồi mẹ thuê gia sư riêng cho con nhỏ, cho học thêm hết lớp đến lớp khác, con đậu thì đáng lắm rồi, có gì phải tiệc?”
Anh tôi im bặt.
Tôi đành giành lấy rượu trong tay anh, cười híp mắt.
“Ba à, nếu con nhớ không nhầm, số AST và ALT ba đều vượt mức .”
“Dù tổn thương gan ở giai đoạn chưa nghiêm , nhưng nếu lâu thì sẽ dẫn xơ gan, rồi ung thư gan. Còn lâu !”
Ba tôi tỉnh rượu ngay, không đòi “uống cạn” nữa.
Ông cười gượng quay :
“Được rồi, được rồi, ăn cơm , ba không uống nữa.”
Kỷ Trầm xa lướt một con bướm hoa, tay cầm rượu.
“Chúc mừng nhé học muội, cuối cùng thành công rồi.”
Với cái cây đại thụ , tôi lúc nào lễ phép kính , khi cụng còn cố tình hạ cổ tay xuống, thấp hơn anh nửa gang.
Tháng Chín, tôi thức nhập học.
Tôi yêu cầu không ai trong nhà được tôi trở thành “trung tâm chú ý”.
ngừa rắc rối, hôm bảo mẫu, vệ sĩ, tài xế đều được cho nghỉ.
Ba tôi và anh tôi mỗi người xách một vali to, anh tôi còn vác theo bộ chăn ga “tình thương mẹ” trên vai, một bước là chao đảo ba cái.
Hồi tiểu học tôi đã ở nội trú, chưa bao giờ thấy mất mặt lúc cầm cái phích nước truyền ba đời, vỡ cả nắp.
Mẹ tôi thì vừa che dù, vừa len lén quan sát xung quanh.
“Thằng kia nhìn được đấy, nhưng hơi lùn…”
“Cái kia kìa, cái kia hợp ! Mẹ qua xin số điện thoại giúp con nha?”
Tôi vội kéo bà chạy phía ký túc xá.
Hôm lễ khai giảng, trời mưa trút.
Cả đám tân sinh viên mặc đồ cách , đứng giữa mưa tuyên thệ lời thề Hippocrates quen thuộc:
“Dốc hết tâm huyết vì sức khỏe người bệnh, lấy tính mạng . Khi tôi bước vào ngưỡng cửa thiêng liêng ngành y, tôi xin long thề…”
(Hoàn)