Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ra cửa, một anh giao hàng đưa tôi một cái hộp to.
“Cô là cô Vương đúng không? Có người nhờ tôi giao gấp cái , bảo là nhất định cô tự tay .”
xong, anh ta liền đầu chạy mất.
Tôi không hiểu .
Anh trai tôi thì đầy tò mò, bước lại gần.
“Hộp to thế , bên là thứ mà quan trọng dữ vậy? Mau ra để nhà cùng xem đi, biết đâu lại mang tầm mắt!”
Tôi khẽ nhếch môi.
Nhưng đúng khoảnh khắc chiếc hộp đó ra, người tôi như sét đánh.
Bên … lại là một bộ ngủ màu đỏ!
…
vốn còn đang tươi cười vui vẻ, bỗng sững người tại chỗ, kinh hoàng nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy khó tin.
tôi thẳng vào mặt tôi, nghiến răng quát:
“ cái! tao lại sinh ra thứ gái hạ tiện như mày cơ chứ?!”
“Từ giờ phút , tao tuyên bố cắt đứt quan hệ! Mau thu dọn đạc rồi cút khỏi nhà tao!”
đẩy mạnh tôi một cái, khiến tôi ngã xuống nền nhà, đầu gối va vào gạch tóe máu.
“Mau cút đi! Đừng đứng trước mặt tao làm tao mất mặt ! Thấy mày tao thấy buồn nôn!”
Anh trai không chịu nổi , mặt đỏ bừng vì tức giận, túm tóc tôi kéo lê ra tận cửa.
Rồi vào gom hết phòng tôi, quẳng hết xuống thùng rác dưới lầu.
“Mang đống mày rồi biến khuất mắt! Đừng bao giờ để bọn tao nhìn thấy mày !”
“Ở cùng mày thêm nửa phút tao ói!”
Tôi hoảng run rẩy toàn thân, nước mắt không còn kìm tuôn ào ào.
“ , rõ ràng không làm sai. Tại mọi người lại đối xử như vậy?”
“Anh… em là em gái ruột anh mà! vì một bộ ngủ đỏ mà anh cắt đứt quan hệ em ?”
Tôi không hiểu rốt cuộc là .
Từ khi có ký ức giờ, luôn cưng chiều tôi.
tôi là giáo viên, đối xử học sinh kiên nhẫn, từng báo chí ca ngợi danh hiệu “giáo viên ưu tú”.
tôi hiền lành, xưa nay chưa từng quát ai, kiến không nỡ giẫm chết.
Anh trai từ bé đã thương tôi, có ngon để phần tôi.
Nhớ hồi cấp 2, vì một nam sinh đi ngang qua buông lời xúc phạm tôi, anh đã lao tới đánh người ta bầm dập.
Tôi từng là cô công chúa nhỏ nhà nâng niu lòng bàn tay.
Vậy mà chẳng ngờ hôm nay, chính họ lại đuổi tôi ra khỏi nhà như đuổi một dịch bệnh.
Tôi nhìn họ thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng, toàn thân tràn ngập tuyệt vọng.
Nhưng anh trai tôi đang tức giận tột độ, liền đá mạnh tôi ra xa, mắt đỏ ngầu:
“Câm miệng! Đừng để tao nghe thấy tiếng cái loại đàn bà rẻ tiền như mày ! Tao sẽ không bao giờ nhận mày là em gái!”
Cạch! – Cánh cửa đóng sầm trước mặt tôi.
Tôi chết lặng, đứng bơ vơ trước nhà, lòng quặn đau.
Đúng lúc không biết làm , phía sau vang lên một giọng khàn khàn, già nua:
“Cô gái, ấn đường tối lại, hốc mắt trũng sâu… e rằng vận hạn lớn sắp tới rồi. Tốt nhất gom hết tiền bạc mà mua một cái quan tài, lỡ chết còn có chỗ yên nghỉ.”
Tôi phắt lại.
Phía sau là một bà lão tóc bạc trắng, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào tôi. Những nếp nhăn chằng chịt trên mặt bà ta giãn ra, nở một nụ cười quái dị.
Lửa giận tôi bùng lên.
Tôi vốn đã dồn nén bao nhiêu ấm ức vì bộ ngủ đỏ, giờ bà ta lại xui xẻo chọc đúng lúc!
“Bà nhăng cuội đấy? Ban ngày ban mặt mà rủa người ta chết, bà không sợ khẩu nghiệp ? Làm người biết tích đức! Bà lớn tuổi thế rồi, lo bà trước đi!”
Bà lão khẽ lắc đầu, vẫn cười.
“Ta biết cô sẽ không tin. Đáng tiếc thay… vốn dĩ cô mang phú quý, nhưng lại người ta đổi mà không hề hay biết.”
“Giờ mọi người đồng loạt ghét bỏ, mà cô vẫn chìm mù quáng. Ta có cứu… e rằng không thể cứu nổi rồi.”
Tim tôi đập thình thịch.
Bà ta… lại biết tôi tất mọi người ruồng rẫy?
Ngay lúc bà cụ định người rời đi, tôi vội lao lên, níu chặt cánh tay bà.
“Cháu xin lỗi, bà ơi, vừa rồi là cháu nóng nảy quá. Bà bà biết cháu đúng không?”
“Vậy bà có thể cháu biết rốt cuộc là không?”
“Chồng cháu, bạn bè, đồng nghiệp, rồi gia đình cháu… vì một bộ mà bỗng dưng ghét bỏ cháu. Cháu thực sự không hiểu nổi. Điều đó khiến cháu vô cùng đau khổ!”
…
Bà lão run rẩy lại nhìn tôi, tròng mắt đen nghiêng nghiêng nơi khóe, khóe miệng cười rộng tận mang tai.
“Cô thật sự ta cứu cô không?”
“! Cháu rất ! Cháu hy vọng có thể lại như xưa họ. Cháu không thể chấp nhận mọi thứ như bây giờ!”
Bà gật đầu một cách nghiêm túc.
Bà ngoắc tay ra hiệu tôi đi theo.
lúc bà tự giới thiệu, tôi mới biết bà từ Hồng Thôn, người vùng đều gọi bà là Hồng Bà.
Hồng Bà rất đặc biệt.
Bà biết xem tướng, đoán , thậm chí còn có thể nhìn thấy tương lai.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi đi ngang nhà tôi, bà đã đoán phú quý tôi người khác đánh tráo.
Thế nên bà đưa tôi về nhà bà, giấu tôi đi, như vậy mới có cơ hội lấy lại số đã mất.
Tôi đi cùng bà suốt gần năm tiếng đồng hồ trên chuyến tàu cao tốc.
một ngôi làng hẻo lánh giữa núi rừng.