Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

Tôi đứng dưới lầu xe.

chiếc ô bật trên tôi.

Tôi cứ nghĩ là .

khi quay , đứng .

tay anh còn cầm chiếc áo khoác của tôi, cái mà tôi từng để quên ở nhà anh.

“Mặc vào đi, kẻo cảm.”

Anh khoác áo tôi, đầy quan tâm.

Tôi thở dài, “Cảm ơn.”

Anh khẽ cười, đuôi cong cong:

không cần cảm ơn anh đâu, chúng ta thân nhau vậy rồi.”

mãi không bắt được xe, tôi đành xe của anh.

Vừa xe, điện thoại tôi mới đổ chuông — là gọi .

vẫn đang xe à? Anh qua đón ngay.”

“Không cần đâu, xe rồi.”

Nghe xong, anh ấy lộ rõ vẻ hụt hẫng.

Anh thử thăm dò:

“Là à?”

“Ừ.”

9

Tôi không giấu.

Cho khi cúp máy, không khí xe vẫn hơi nặng nề.

lái xe, căng thẳng.

Thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, thôi.

Gần nhà, cuối cùng anh cũng mở lời:

“Hôm qua anh vùng ngoại ô.”

“Hả?”

“Anh bắt được mấy con đom đóm.”

anh mang theo mong và hồi hộp.

“Anh để chúng cái lọ, xem không?”

Tôi sững .

Không ngờ anh thật sự đã làm chuyện .

Xe dừng trước khu căn hộ.

không khí vương chút gì nóng nực, bức bối.

Mưa ngoài trời đã tạnh.

Tôi khẽ lắc , nhỏ mức gần thì thầm:

đây thôi.”

Ngay lập tức, ánh sáng anh vụt tắt.

“Là vì sao?”

“Không liên quan anh ấy.”

Chỉ là, tôi bỗng nhận ra điều mình thật sự .

Tôi sống nhẹ nhàng hơn chút.

Không đoán xem anh vui hay không, không dằn vặt vì câu hỏi yêu hay không yêu.

Càng không cần gồng mình trở thành “hợp lý” khác.

Tôi đẩy cửa xe, nhìn anh, rõ ràng:

“Anh rất tốt, . Tốt mức ai cũng bảo tôi không chọn anh là kẻ ngốc.”

bây giờ, điều tôi hơn hết là — tự do.”

Anh quay , ánh hoảng loạn và rối bời mà tôi chưa từng thấy.

“Ở bên anh cũng thể tự do mà. Anh yêu …”

, buông tay đi.”

Tôi cắt ngang lời anh.

Bây giờ yêu — đã quá muộn rồi.

Nước rơi xuống.

Lần tiên, anh khóc trước tôi.

Những giọt mưa lác đác rơi , lạnh buốt.

Tôi không quay , chỉ bước thẳng vào thang máy.

Sáng hôm sau đi làm, gọi tôi vào văn phòng.

Anh ta ngồi thoải mái trên bàn làm việc, hiếm khi nghiêm túc.

“Xin lỗi, dạo này anh hơi trẻ con.”

“Anh từ trước giờ vẫn trẻ con mà.”

Tôi phẩy tay, thản đáp.

Nghe vậy, bật cười.

chỉ giây sau, nụ cười trên anh chậm rãi biến mất, thay bằng vẻ trầm lắng.

“Năm anh đột ngột chuyển trường là vì công ty bố anh phá sản.”

Đồng tử tôi hơi run .

tiếp:

đình còn nợ khoản lớn nữa. là quãng thời gian đen tối nhất với anh.”

“Nhà anh dọn đi đêm, thời gian để chào tạm biệt cũng không .”

Ánh anh chăm chú nhìn tôi, khắc họa từng đường nét trên gương tôi. nhẹ tênh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương