Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không đóng sân ngay.
Tựa vào khung cửa, tôi gọi một cuộc điện thoại khác.
“Alo, chào anh, đây có phải là XX cửa sổ không? Tôi muốn đặt loại lưới chống cấp nhất của bên anh, rồi, lắp nhà, bao gồm bếp nhà vệ sinh. Loại lưới thép ấy, tốt nhất. Bao giờ có đến lắp? Càng sớm càng tốt.”
Giọng tôi không to, nhưng trong im lặng sau ồn ào, vang lên rõ mồn một trong tai từng .
Phương khựng lại một giây, sau đó cười phá lên chuyện buồn cười nhất thế gian.
“Trời ơi, chặt hoa rồi sợ ? Chẳng phải hoa thu hút sao? là lắm tiền rảnh việc, chán quá hóa rồ!”
xung quanh cũng phụ họa mà cười khẩy.
Tôi cúp máy, ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua bọn họ, nhìn về phía xa.
Rồi ánh mắt tôi quay lại, dừng lại trên gương tràn đầy hả hê của Phương.
Tôi nhìn bà ta, tốn, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Trong nụ cười ấy, không có giận dữ, không có uất ức, chỉ có một tia thương hại lạnh lẽo mà họ không hiểu.
Tôi không nói gì, xoay đóng sân lại, cắt đứt mọi lời chế nhạo đắc thắng của bọn họ.
Đêm hôm đó, dân chìm vào tĩnh lặng.
Tôi mở gói hàng nhận, bên trong là vài túi hạt màu đen.
Tôi bước ra mảnh đất bị cày xới tan hoang, trong làn gió đêm se lạnh, đều tay rắc xuống hạt không tên ấy.
Làm xong tất , tôi vỗ sạch đất dính trên tay.
Trò chơi, bây giờ mới thật bắt đầu.
03
Sau khi bức tường hoa biến mất, Phương đám ủng hộ bà ta có một buổi ăn mừng linh đình.
Họ thực tuyên bố trong nhóm dân rằng đây là chiến thắng vĩ đại của ý tập , là cột mốc trong công cuộc xây dựng dân hòa thuận.
Thậm , họ làm hẳn một tấm băng rôn đỏ chói, ngang nhiên treo lên hàng rào trước sân nhà tôi.
“Một lòng xây dựng dân hài hòa, loại bỏ nguy cơ an ” – mười chữ đỏ rực dưới ánh trời chói mắt một trò hề.
Mỗi chiều bốn giờ, khoảng sân trống trước nhà tôi lại vang lên âm nhạc chát chúa giờ.
Phương dẫn đội múa quảng trường của mình, nhảy múa ngay trước nhà tôi, động tác khoa trương, nét kiêu ngạo.
Tiếng bass dàn âm thanh làm kính nhà tôi rung bần bật.
Tệ hơn nữa, có bắt đầu “vô tình” ném rác vào sân nhà tôi.
Một hộp sữa chua, một mảnh giấy lau dùng, thậm phân chó.
Ý đồ khiêu khích, rõ rành rành.
Nhưng tôi không hề phản ứng họ mong đợi: không tức giận, không đến cãi lý.
Tôi bình tĩnh đến kỳ lạ.
Ngày đầu tiên, tôi lặng lẽ lắp bốn chiếc camera có khả năng thu âm HD, không góc chết, bao quát sân nhà vực công cộng bên .
Ngày thứ hai, hàng rào tre đặt mua online được giao đến. Tôi dành ngày, tự tay lắp từng tấm dọc theo hàng rào thấp vốn có quanh sân.
một mét tám, đủ giữ được thông gió ánh sáng, lại hoàn hảo ngăn chặn tầm nhìn bên .
Sân nhà tôi, trở thành một quốc độc lập, tách biệt với thế giới.
Hành động của tôi lại khiến họ khơi mào một đợt chế nhạo mới.
“Ô kìa, lương tâm cắn rứt rồi sao? Vây sân lại cái trại giam thế kia!”
“ đấy, chắc sợ tụi mình thấy trong đó lại làm chuyện mờ ám gì nữa!”
“Chặt xong hoa thì gắn camera, dựng rào, là tâm lý méo mó.”
Tôi lời đàm tiếu bên hàng rào, chẳng buồn đáp lại.
Tôi kê một chiếc ghế mây ra sân, pha một ấm trà ngon mới nhận.
Lá trà nở ra trong nước sôi, hương thơm dịu dàng lan tỏa.
Tôi đeo tai , mở một cuốn sách đang đọc dở, mọi náo nhiệt bên chẳng liên quan gì đến tôi.
Camera ghi lại thật của họ, tôi thậm không cần nhìn, chỉ cần cũng hình dung được đắc thắng lố bịch của họ.
Bà Lý có đến thăm tôi một lần, qua hàng rào tre, đầy lo lắng.
“Tiểu Nguyệt, bọn họ quá đáng quá! Đừng nhịn nữa, để bà ra nói chuyện với họ!”
Tôi tháo tai , mỉm cười lắc đầu, rót cho bà một ly trà.
“Đừng nóng, bà ạ.” Tôi chỉ vào chồi xanh nhú trong sân, “Để viên đạn bay một lúc .”
Thời gian lặng lẽ trôi, xuân đi hè đến.
Đám không tên tôi gieo, dưới chăm sóc tỉ mỉ, mọc thành một thảm xanh rậm rạp đến đầu gối.
Chúng là một loại có mùi đặc biệt giúp xua , vì không nên khe hàng rào không thấy được.
sân nhà tôi ngập tràn mùi thơm thanh mát của cây .
bên , hoàn không hay biết gì.
Bữa tiệc ăn mừng của họ, cũng sắp đến hồi kết.
04
Tháng Sáu, thời tiết một thùng thuốc nổ bị châm ngòi, nóng đến bất ngờ.
Sau một trận mưa lớn, không khí trở nên ẩm ướt, ngột ngạt.
trong bắt đầu phát điên, tuyên bố hiện diện của mình theo cách hung hãn nhất.