Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khác với mấy nhân vật trong tiểu thuyết mắc rồi giấu chồng giấu con, tôi vừa cầm kết quả xét nghiệm đã đưa thẳng cho Bùi Tu.
“Anh chắc chắn muốn chia không? Tôi bị , khá nặng đấy.”
Giọng Bùi Tu vốn luôn nhạt, lần lại hơi khựng lại, theo phản xạ cúi đầu nhìn. Trên tờ nhỏ chỉ bằng bàn là dòng chữ:
“ vú giai đoạn 2. Khuyến nghị nhập viện điều trị sớm.”
Anh ta chắc không chuẩn bị sẵn lời thoại , bầu không khí trong phòng lập tức đặc quánh
lại. Dù sao cũng là thiếu nhà hào môn nổi nhất Bắc Kinh, muốn đá một món đồ
chơi không thế, không nhan sắc, cũng chẳng cần tốn nhiều sức. tôi lại bị bệnh,
còn là bệnh nặng. Lúc , chắc anh ta cũng có tí cắn rứt lương tâm.
Cuối cùng, Bùi Tu nhíu mày hồi lâu, :
“Vậy tôi bù thêm cho cô 1 triệu, tổng cộng 3 triệu tiền chia . Đủ cho cô trị bệnh.”
Người đàn ông từng ngồi khóc trong lớp vì nhớ mẹ ruột, lại thản nhiên dùng tiền đập tan
một mối 5 năm… bạn gái? Tôi suýt bật . Cùng Bùi Tu trải qua bao thân mật,
cuối cùng, ngay cả cái danh nghĩa để tự lừa mình dối người cũng chẳng có nổi.
Tôi hít sâu, cầm thẻ. Nhìn anh ta nhàn nhạt:
“Cần tôi ký tờ không?”
“ cơ?”
“Ý tôi là, có cần ký cam kết giữ bí mật mới dùng tiền không?”
Bùi Tu bật : “Không cần. Chia vui vẻ mà.”
Anh ta thật sự rất phong độ.
Tôi gật đầu, nhét thẻ túi.
Tôi nhìn Bùi Tu mở ngăn kéo, ra tờ và đồng hồ. Rõ ràng đã chuẩn bị từ . Mấy bộ đồ của tôi cũng đã bị dọn sạch.
đèn dịu nhẹ hắt lên gương mặt anh ta, trong khoảnh khắc, tôi như thấy lại cậu thiếu
niên năm nào đang lời tạm biệt. Bùi Tu đã lâu không nữa, biểu cảm lùng.
Anh ta :
“Tôi xóa cô, sợ vợ sắp cưới thấy lại phiền.” “Sau có , gọi cho trợ lý của tôi. Cậu ta giúp.”
Anh ta đi cửa, cúi xuống xỏ đôi giày tôi từng tặng sinh nhật, đôi giày anh ta cực kỳ .
“À, chuyện bệnh của cô, tôi giúp tìm bác sĩ. Bạn của Vũ quen khá nhiều chuyên .”
Vũ – người trong mộng mà anh ta phải chạy theo bao năm mới quay lại .
Tôi đáp khẽ: “Cảm ơn.”
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, phát ra “cạch” gần như không nghe thấy.
Căn phòng lập tức trống rỗng, chỉ còn tim tôi đập, và sáng cuối thu lẽo len qua ô cửa sổ.
Tôi tên là Hứa Nguyện – cái tên do viện trưởng trại trẻ mồ côi đặt, mong tôi có ước điều đó rồi điều ước thành hiện thực. Ngày xưa, ước mơ của tôi là ở bên Bùi Tu mãi mãi.
Còn bây , tôi chỉ ước sống tiếp.3 triệu.
Tôi thẻ ngân hàng ra, đèn phản chiếu lên mặt thẻ một tia sáng lẽo. Với người
thường, tiền là cả một tài, ở Bắc Kinh, còn chẳng đủ mua một căn hộ trong khu tam hoàn.
Bùi Tu vung một cái, coi như cắt đứt 5 năm thanh xuân của anh ta, và nửa cái mạng của tôi.
Tôi không khóc. Có lẽ là, khi nghe ba chữ “ vú giai đoạn 2”, tôi đã khóc cạn nước mắt rồi.
Thay vì khóc cho mối đã định sẵn không kết quả, tôi thà dành thời gian lo cho tương lai.
Tôi cầm điện thoại, nhắn cho ký Tiểu Chu của Bùi Tu:
“Làm phiền Tiểu Chu, giúp tôi hẹn bác sĩ mà bạn cô Vũ giới thiệu. Càng sớm càng tốt.”
Vài giây sau, Tiểu Chu trả lời:
“Cô Hứa, Bùi Tổng đã dặn rồi. 7h tối nay, gặp giáo sư Trương Thanh – trưởng khoa
bướu Bệnh viện Hiệp Hòa. Cô chỉ cần , tôi đã sắp xếp hết. Bùi Tổng , đây là việc cuối cùng anh ấy có làm cho cô.”
Việc cuối cùng.
Nghe sao mà cao thượng, như anh ta mới là người si bị tổn vậy.
Tôi bật chua chát.
Còn ba nữa 7h. Tôi cần chuẩn bị một vài thứ.
tiên, tôi ngân hàng, chuyển tiền 3 triệu một tài khoản khác. Tôi không dùng nó – ít nhất là bây không.
Tôi định dùng tiền tiết kiệm để chữa bệnh. Nếu tôi chết, thì coi như tiền kia là “phí bịt miệng”, đổi toàn bộ ký ức của tôi – và quyên góp cho trại trẻ.
Còn nếu tôi sống… thì tính sau.
Tôi vốn là một người rất kiên cường.
Sau đó, tôi bắt đầu dọn dẹp căn hộ – nơi mà Bùi Tu thuê cho tôi ở Bắc Kinh. Ba phòng một sảnh, sáng cực đẹp, trang trí đơn giản. Bây , nó không còn là nhà của tôi nữa.
Tôi xóa sạch mọi dấu vết của mình.
Từng bộ quần áo gấp lại, cho thùng . Toàn là kiểu dáng mà Bùi Tu – dịu
dàng, thuần khiết, ngoan ngoãn. nhìn lại, thấy mình từng cố gắng trở thành hình mẫu “bạn gái lý tưởng” của anh ta mức nào.
Tôi lật ra một quyển sổ từ thời cấp 3. Bìa đã ngả vàng, bên trong kẹp một tấm ảnh.
Trong ảnh là chàng trai rạng rỡ, khóe mắt tràn đầy tự tin, ôm một cô gái mặc đồng phục, có phần rụt rè – chính là tôi của 5 năm .
Đó là khởi đầu giữa tôi và anh ấy.
Tôi khi đó chỉ là một học sinh đặc cách cảnh nghèo khó trong một trường tư thục nổi ở Bắc Kinh. Còn anh, là cậu con trai trời sinh ưu tú.
Bánh xe phận bắt đầu chuyển động một buổi tối tan học, khi tôi bị mấy tên côn đồ chặn trong ngõ. Anh xuất hiện như một vị anh hùng, chắn mặt tôi.
Anh : “Đừng sợ, có anh đây.”
Tôi đã yêu sự can đảm và hơi ấm của anh từ giây phút ấy.
Cuộc sống thuở nhỏ của Bùi Tu cũng chẳng hề dễ dàng. Mẹ ruột mất sớm, mẹ kế và em
cùng cha khác mẹ luôn nhạt với anh. Anh bề ngoài lùng, sâu bên trong lại vô cùng khao khát ấm áp.
Tôi ở bên anh suốt năm năm, như chiếc bóng không rời. Tôi học nấu món anh , xem bộ
phim anh , mặc những kiểu anh . Tôi cứ nghĩ, yêu của tôi có lấp đầy những khoảng trống trong lòng anh.
cuối cùng, anh vẫn chọn Vũ — người môn đăng hộ đối, có giúp anh
thăng tiến, và cũng là mối trắng trong mà anh đặt lên bàn thờ suốt bao năm. Cô ấy như trăng ngời sáng, còn tôi chỉ là đốm đom đóm mỏng manh, sớm tàn trong cuộc đời anh.
Tôi ném cuốn sổ và tấm ảnh máy hủy .