Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ngay bên cạnh là hồ nước, ta ném chiếc xuống, không may đập trúng giả sơn, ngọc vỡ tan, rơi xuống hồ từng mảnh vụn.

“……”

Ta không phải cố tình muốn sỉ nhục người ta, chỉ là không may, chiếc kia sứ mệnh, tan nát tro.

Mạnh Tri Thư sắc mặt đại biến, ánh mắt chết lặng dõi theo hướng ngọc biến mất.

Hắn mặt mày dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Tang! Oản!”

Hắn giận rồi.

Nếu là trước kia, ta định sẽ kiên nhẫn dỗ dành hắn.

Nhưng giờ đây, ta cũng chẳng rõ mình đứng ở vị trí nào, không biết nên , nha nhìn ta đang bối rối, dìu ta lên xe ngựa nhà Ôn gia.

thư, mặt trời đã lặn, đừng ở cùng nam nhân ngoài quá lâu, nếu ảnh hưởng đến thanh danh trong sạch thì không ổn.”

“Mạnh công , mấy tháng ngài sẽ thân, thư nhà ta cũng sẽ tìm mối tốt khác, chi bằng từ nay đừng dây dưa.”

“Thực , chữ ‘không sao mà’ trong miệng thư nhà ta, là ‘ này không liên quan đến ngài ’.”

Hôm ấy, ta lên xe ngựa, tự nhiên không thấy được sắc mặt Mạnh Tri Thư xanh mét.

Ta chỉ biết,

nhiệm vụ ta đã thất bại.

Mạnh Tri Thư sẽ không cưới ta , không lâu , ta sẽ phát tác, có khi, một nào đó sẽ chết bất đắc kỳ .

Ngay cả vốn chuyên giả chết cũng hiếm khi nghiêm túc : “Ký chủ, vài tháng là đến đại hôn, người đừng quá bi quan, ta vẫn cơ hội, chỉ nghĩ hết mọi cách, định phải gả cho Mạnh Tri Thư.”

Ta yếu ớt hỏi: “ định phải thế sao?”

gật đầu: “ định phải.”

Ta khóc rồi.

Khóc đến đứt gan đứt ruột.

Mười bảy năm qua, ta sống cuộc đời không thiếu ăn mặc, trừ chuyện vấp ngã liên tục nơi Mạnh Tri Thư, những việc khác đều suôn sẻ.

Ngoại trừ việc không thể gả cho Mạnh Tri Thư, ta cũng chẳng có tiếc nuối, ta lòng đầy xúc động, từ đại bi chuyển đại hỉ.

thân thể chấn động, “Ký chủ, người nghĩ cách tốt để gả cho Mạnh Tri Thư rồi?”

“Không có.”

“Vậy người vui cái ?”

“Ngoài việc gả cho Mạnh Tri Thư,” ta nghiến răng nghiến lợi thở hắt một hơi, “ta có thể chọn chờ chết, dù sao con người rồi cũng sẽ chết thôi.”

: “……”

3.

Ta đã hạ quyết , không công lược Mạnh Tri Thư , đe dọa: “Tang Uyển, ngươi sẽ hối hận!”

Chỉ là khi phát tác, ta hộc một ngụm máu to, đến ta cũng sững người.

Nha khuyên: “ thư, chuyện khác không , thân thể là quan trọng , ta lén tìm Mạnh công .”

trước, chỉ phát tác, ta sẽ gặp Mạnh Tri Thư, chỉ hắn ở bên cạnh, sẽ lập tức thuyên giảm, ba năm trước chỉ một nụ hôn, suốt ba năm không tái phát.

Nhưng giờ ta không thể dựa vào hắn , chỉ có thể đau đến run rẩy, “Gần đây Mạnh Tri Thư đang làm ?”

Nha líu ríu: “Mạnh công gần đây đều bồi cùng Chúc cô nương du ngoạn trước hoa dưới trăng, nếu thư thật sự chịu không nổi, ta… cũng có thể gặp Mạnh công một lần…”

Ta sắc mặt ảm đạm.

Chẳng phải vì tình cảm hết.

Mà là hắn yêu người khác, ta phải nếm nếm lại khổ khoét xương, đêm động phòng hoa chúc hắn ta chết đến nơi.

Giải pháp duy , là giống nữ phụ ác độc trong truyện, phá tan tình cảm bọn họ, cướp hắn về.

Khoảnh khắc đó, ta thấy mình ghê tởm vừa nuốt sống trăm con gián, “Không , không đau chút nào, ta rất khỏe.”

xong, ta lại phun máu.

“……” Nha cuống quýt lau cho ta, nhân tiện tìm cho ta lối thoát, “ thư, ta làm hỏng ngọc Mạnh công , có phải nên đưa qua cho người ta…”

Là người chưa bao giờ nợ ai thứ , ta bật dậy khỏi giường, liên tục gật đầu, “Ngươi đúng, ta chỉ là tới trả mà thôi.”

Hôm đó mưa lớn, ta đau đến hoa mắt chóng mặt, đợi hai canh giờ, trời đã tối đen, ở cửa Mạnh phủ, ta bắt gặp Mạnh Tri Thư và Chúc ..

Họ sắp ly biệt.

Ta đứng không xa.

Chỉ thấy Mạnh Tri Thư bỗng nắm tay ta, cúi đầu giữ lấy gáy, đôi môi hai người áp vào nhau, hình dung không nổi, khiến cô nương kia đỏ mặt thẹn thùng.

Lâu , hắn dịu dàng : “Sao vẫn chưa học được?”

……

Có lẽ mưa quá lớn.

Ta bỗng tỉnh táo, cảm giác tê dại vô thức lấn lên ngọn đau.

Ta xoay người bỏ .

Trong lòng thầm mắng mình một câu hèn hạ.

Đột nhiên một chiếc ô che lên đỉnh đầu ta, hạt mưa theo mép ô lộp bộp rơi xuống.

Mạnh Tri Thư cầm ô, bước nhanh đuổi tới, giọng mỉa mai: “Ta và ấy tình thâm ý trọng, cũng không cứ mãi bám theo ta, tránh để người ta hiểu lầm.”

Ta dừng chân, lạnh lùng quạt hắn một cái tát, “Đồ nam nhân hèn hạ! Chưa cưới vào cửa mà dám khinh bạc ấy?”

xưa ta và cô nương kia giống nhau.

Tùy chỉnh
Danh sách chương