Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Biểu của Thẩm đông cứng lại.
Anh ta nhìn tôi, lại nhìn hai “đứa trẻ” đang lặng lẽ ăn sáng, rơi vào trầm mặc rất lâu.
Tôi ăn xong bữa sáng, bắt đầu công việc chính của mình – tổng vệ sinh.
Biệt thự đúng là nhiều “thứ bẩn thỉu” thật, bụi dày có thể viết chữ, các góc đều là mạng nhện.
Tôi xắn áo, bắt đầu từ tầng một, hút bụi, lau nhà, lau cửa kính.
được một nửa, tôi phát trên chiếc pha lê to tướng giữa phòng khách có một thứ sì sì đang treo lủng lẳng.
Giống như một búi tóc, còn đang khẽ động đậy.
Tôi kéo thang tới, trèo định gỡ nó xuống.
Lại gần mới phát , đó đâu búi tóc, là một người phụ nữ mặc đồ , chân vặn vẹo quấn lấy , đầu quay ngược 180 độ nhìn tôi cười “hề hề”.
Cô ta không có tròng trắng, hốc mắt sì.
Tôi giật bắn mình, run suýt nữa ngã khỏi thang.
“Chị ơi! Chị gì đấy!” Tôi giữ vững thăng bằng, tức đến nghẹn, “Nguy hiểm lắm biết không! Mau xuống !”
Nụ cười của người phụ nữ đông cứng lại.
“Cô… không sợ tôi?” Giọng cô ta khàn khàn phát ra từ cổ họng.
“Tôi sợ cô ngã đấy!” Tôi gấp gáp, “Lớn đầu rồi còn thích trèo cao như Tiểu Triết ? Xuống mau, không tôi báo công an đấy!”
Cô ta hình như càng bối rối, thân thể quấn trên cũng lỏng ra chút.
Tôi nhân cơ hội đưa , túm lấy cánh cô ta, định kéo xuống.
giác lạnh buốt, trơn trượt.
“Cô buông ra!” Cô ta hét , giọng the thé chói tai.
“Cô xuống trước rồi tôi buông!” Tôi với cô ta giằng co.
Trong lúc giằng co, tôi ngửi trên người cô ta ngoài oán khí nồng nặc, còn có … mùi dầu gội đầu cũ kỹ.
Tôi nhịn không nổi: “Chị ơi, có lâu lắm rồi chị chưa gội đầu không? bụi thế chị nằm trên đó không bẩn ?”
Nữ quỷ: “…”
Cô ta hình như nghẹn lời, mắt mở to nhìn tôi trân trân.
Cuối cùng, cô ta thật sự… tự mình từ bay xuống… không, bò xuống.
Cô ta đứng trước mặt tôi, cao hơn tôi một đầu, nhìn xuống đầy áp lực, toàn thân tỏa ra luồng khí bất thường.
“Tôi tên… .” Cô ta từng chữ một, “Tôi treo cổ chết trên .”
Tôi chợt hiểu ra.
Thì ra là sang chấn tâm lý.
Vì từng chịu tổn thương ở chỗ , nên không tự chủ được quay lại, đây là chứng rối loạn stress hậu sang chấn.
Ánh mắt tôi lập tức đầy thông và thương xót.
“Chị , mọi chuyện qua rồi.” Tôi vỗ vai cô ta, ai ngờ vỗ trượt, cơ thể cô ta hơi mờ ảo.
Ơ? Thiếu đường huyết đến mức xuất ảo ảnh ?
“ nhìn về phía trước sống.” Tôi rút lại, nhìn cô ta đầy chân thành, “Cứ mãi nghĩ về chuyện cũ thì sao bắt đầu cuộc sống mới? , tôi dắt chị ra tắm , bổ sung vitamin D, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Tôi kéo cô ta ra sân.
Cô ta vùng vẫy nhưng tôi lại mạnh lạ thường.
“Tôi không ! Ánh sáng sẽ tôi thương!” Cô ta hét to.
“ vớ vẩn, ánh sáng sao người thương được? Đây là do thiếu vitamin D nghiêm trọng dẫn đến trầm và hoang tưởng.” Tôi kéo cô ta ra bãi cỏ, ấn xuống nằm, “Ngoan ngoãn nằm đây phơi nửa tiếng, tôi nấu món ngon cho chị, bồi bổ máu.”
xong, tôi quay người rời , để lại phát ra từng trận âm “xèo xèo” đau đớn dưới ánh , giống như nhựa đổ axit.
Tôi nghĩ thầm, chưa, loãng xương nặng đến thế, phơi xương còn kêu răng rắc.
nhà , đúng là khiến người ta lo lắng muốn bạc tóc.
4.
Khi tôi bưng một dĩa canh gan heo táo đỏ ra thì đã biến mất khỏi nằm.
Trên chỉ còn lại một dấu in sì hình người.
Tôi thoáng tim mình chùng xuống.
Xong rồi, chẳng lẽ là ung thư da ? Mới phơi tí phản ứng dữ vậy?
Tôi vội vàng chạy vào nhà, định tìm , nhấn mạnh với chị ta tầm quan trọng của việc khám tổng quát ở bệnh viện.
Kết quả vừa bước vào cửa, liền Thẩm , Tiểu Triết, Tô Niệm, còn có vừa rồi, người… không, “người”, ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng khách.
Không khí nghiêm túc như sắp họp hội nghị ba bên.
tôi vào, đôi mắt đồng loạt nhìn về phía tôi.
Trên gương mặt “vạn năm băng giá” của Thẩm lần đầu tiên biểu giống như là… “đau đầu”.
“Lâm Vãn.” Anh ta tiếng, trong giọng mang theo vẻ mỏi mệt, “Chúng ta chuyện một chút.”
“Được thôi.” Tôi đặt canh gan bàn trà, “Vừa hay tôi cũng muốn với các người một chút. Chị , vấn đề da của chị nghiêm trọng đấy, bệnh viện ngay. Còn mấy người nữa, mặt mũi xanh xao thế kia, tôi nghi nhà các người nhiễm độc kim loại nặng rồi, có cần tôi giúp đặt lịch khám với bác sĩ chuyên khoa không?”
người: “…”
Thẩm xoa xoa ấn đường, như đang sắp xếp ngôn từ.
“Trước tiên, tôi muốn ơn cô vì… những gì cô đã cho gia đình .” Anh ta khó khăn, “Mì của cô, sữa của cô, còn canh gan của cô… đều rất… tốt.”