Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi được dự án, anh ta không còn nhắc đến quan hệ chúng tôi.
Trong mắt nhiều , mỗi ngày bên cạnh anh ta , mới chính duy nhất.
Sau khi kết hôn, tôi từng vì chuyện này mà tranh cãi với anh ta.
Anh ta không dỗ dành tôi, ngược còn khinh thường nói: “Cô biết cầm dao mổ, không giúp được gì tôi trong công việc. thì khác, cô thông minh hơn cô nhiều.”
Tôi dữ thư báo trúng tuyển tiến sĩ Đại học Y Harvard , nói mình muốn nước ngoài.
Anh ta ngang ngược ôm chặt tôi: “Không được nước ngoài, tôi không đồng ý.”
Vì sự phản đối anh ta, tôi bỏ lỡ cơ hội nước ngoài.
Tôi tưởng rằng đổi được trái tim anh ta.
Nhưng cuối cùng, tôi chẳng qua món đồ thể thay thế anh ta.
Tôi làm thủ tục bàn giao trong viện.
Lúc tiễn nhân cuối cùng, vừa hay gặp Phúc đưa xuất viện.
Tôi liếc nhạt nhẽo, không nói gì thêm.
kéo Phúc tới trước mặt tôi, dịu dàng nói:
“Phương Dự, lần này thật may cô, nếu không tôi và đứa bé đã gặp nguy hiểm.
Nghe nói Sư nổi với cô, anh luôn , cần chuyện liên quan đến tôi thì mất kiểm soát.
Cô đừng , tôi thay anh xin lỗi cô.”
Cô ta chuyển đề tài, ánh mắt đầy hàm ý về phía bụng tôi, nói:
“Phụ nữ vẫn nên một đứa con, gia đình mới vững vàng hơn. Đừng làm việc nữa, về nhà chuẩn bị mang thai .”
“Sư , anh thích trẻ con , để cô Phương anh một đứa .”
Phúc cưng chiều nhéo mũi cô ta, cười trêu chọc:
“Cô đâu may mắn em.”
Tôi biết cố ý để Phúc nói .
Trước đây tôi thể đáp trả vài câu.
Nhưng lúc này, hai họ thân mật mà không để ý đến khác, tôi cảm thấy mệt mỏi.
Tôi phẩy tay, thản nhiên nói:
“Phúc khí tôi gánh không nổi, xin Phúc tiên hãy dành hết cô .”
Nói xong, tôi không phản ứng họ nữa, quay bước vào thang máy.
lẽ câu “Phúc tiên ” quá nhạt, khiến Phúc bị chọc .
Tôi vừa rời khỏi viện, anh ta liền giữ cổ tay tôi.
Anh ta cưỡng ép kéo tôi lên , nhưng tôi giữ chặt cửa , từ chối bước vào.
“Phương Dự, cô còn muốn ầm ĩ đến bao giờ?”
Tôi không hề ầm ĩ.
Anh ta vẻ mặt lùng tôi, cau mày, vẫn nhạt nói:
“Vừa rồi chồng mặt, cô nói khiến anh ta hiểu lầm.”
Tôi chán ghét đẩy anh ta , “Nếu anh sợ chồng cô ta hiểu lầm, thì đã không xuất hiện ở viện với thân phận chồng cô ta, càng không ôm eo cô ta.”
“Cô bạn thân nhất tôi, tiếp xúc thân thể bình thường.” Phúc vẫn rằng mình không sai.
Tôi cười : “ để cô ta con anh chuyện bình thường sao?”
Phúc tỏ mất kiên nhẫn: “Cô muốn nghĩ sao thì tùy.”
Nói xong, anh ta mở cửa lên .
“Gần đây tâm trạng cô không tốt, tôi tạm thời không về nữa, đợi cô bình tĩnh rồi nói sau.”
Anh ta kéo cửa kính lên, rời trước.
Chiếc màu đen dần xa, dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.
thể anh ta rời khỏi trái tim tôi hoàn toàn.