Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của gửi tới.
“Bảo bối, hôm nay anh có họp quan trọng, tối về sẽ bù đắp nha~”
Kèm theo một icon môi.
Tôi khẽ cười, nhắn lại một chữ: “Ừ.”
ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trên lễ đài cách đó không xa.
Anh mặc bộ vest chỉn chu, ánh dịu dàng.
Đang đeo nhẫn một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ đó, là Ôn Tình – cô bạn thân mười năm của tôi.
vỗ vang dội xung quanh.
Điện thoại tôi lại rung.
Vẫn là : “Bảo bối, anh nhớ quá trời.”
Tôi cảm mình sắp nổ tung.
1.
Tôi đứng ở một góc của sảnh cưới, như một linh hồn lạc lối không nơi nương tựa.
Ánh đèn pha lê sáng choang khiến tôi đau nhói.
Mọi người đều ăn mặc sang trọng, cầm ly champagne, cười rạng rỡ.
Tất lời chúc phúc đều dành đôi tân nhân trên sân khấu.
Cô dâu – Ôn Tình, bạn thân nhất của tôi.
Chú rể – , bạn trai năm năm của tôi.
Không, là vị phu mới đúng.
Sáng nay thôi, anh còn cởi trần ôm tôi từ phía sau, cằm đặt lên hõm vai tôi, nói ngái ngủ và gợi cảm: “ , ngủ thêm chút nữa đi mà.”
Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấm áp từ lồng ngực anh, và mùi hương quen thuộc tôi đã ngửi năm năm: mùi thuốc lá nhè nhẹ pha chút bạc hà.
mà giờ đây, anh lại đứng đó – cách tôi chưa đến hai mươi mét.
Âu yếm nắm Ôn Tình, lắng nghe MC đọc lời thề non hẹn biển sến sẩm.
Đầu óc tôi ong ong, như có ngàn con ong đang bay loạn bên .
Chuyện rốt là ?
Ba ngày trước, Ôn Tình gọi điện tôi với thần bí: “ , thứ Bảy rảnh không? tổ chức một bữa siêu to khổng lồ, cậu nhất định đến ủng hộ nha!”
Tôi còn đùa lại: “ mà trịnh trọng ? Đừng nói là cậu giấu tôi quen bạn trai giờ tổ chức đính nha?”
Đầu dây bên kia, Ôn Tình khựng lại một chút, trả lời với điệu khó hiểu: “Ừ, đúng đó, một bất ngờ siêu to khổng lồ, đến cậu sẽ biết.”
Tôi đã tin.
Còn mất ba đồng hồ để trang điểm, ăn diện thật đẹp đến dự cái gọi là “bữa bất ngờ” ấy.
Còn chuẩn bị một món quà đắt tiền cô ấy.
Kết quả, bất ngờ đúng là “to đùng”…
Đủ để đẩy tôi xuống tận mười tám tầng địa ngục.
Tôi đứng đó, nhìn họ trao nhẫn, nhìn họ nhau.
Góc nghiêng của vẫn đẹp như , là gương mặt mà tôi ngắm năm năm vẫn không chán.
Nhưng ánh anh khi Ôn Tình lại đong đầy tình cảm, dịu dàng và chân thành.
Cứ như thể, bọn họ mới là đôi tình nhân yêu nhau lâu năm.
còn tôi thì ?
Năm năm của chúng tôi rốt là ?
Tôi như một con ngốc, bị hai người tôi tin tưởng nhất xoay vòng vòng.
Không, tôi không thể để mọi chuyện kết thúc như .
Tôi hít sâu một hơi, gạt đám người chắn trước mặt, từng bước tiến về phía lễ đài.
gót giày nện xuống sàn đá cẩm thạch vang lên từng “cốc, cốc, cốc” rõ ràng.
Tựa như chuông tiễn biệt năm năm tình cảm nực cười .
Cuối cùng, cũng có người để ý đến vị khách không mời là tôi.
nhạc nhỏ dần.
Lời bàn tán bắt đầu vang lên tai tôi.
“Cô gái đó là ai ?”
“Không biết nữa, ăn mặc đơn giản như thế, nhìn như đến quậy phá ấy.”
MC cũng ngơ người, cầm micro mà không biết nói .
Nụ cười trên mặt Ôn Tình cứng lại. Cô nhìn tôi, thoáng lên một tia hoảng loạn.
Còn – người đàn ông tôi đã yêu năm năm – cuối cùng cũng nhìn tôi.
Ban đầu là kinh ngạc.
Sau đó, đôi từng luôn dịu dàng ấy, đột nhiên tràn đầy một thứ cảm xúc mà tôi chưa bao giờ : ghê tởm và lạnh lùng.
Như thể tôi không người cùng anh chung chăn gối năm năm qua, mà chỉ là thứ rác rưởi bẩn thỉu nào đó.
Cái nhìn ấy đâm xuyên tim tôi tích tắc.
Đau đến mức khiến tôi quên thở.
“Thẩm ?” Anh mở miệng, lạnh như băng, “ đến đây ?”
2.
“ đến á?”
Tôi lặp lại câu hỏi của anh, cảm buồn cười đến mức nực cười.
“ , câu chẳng do hỏi anh ?”
“Anh ở đây hả?!”
tôi bất ngờ cao vút, run rẩy vì kìm nén cảm xúc quá lâu.
sảnh bỗng yên ắng như tờ.
Tất ánh đều đổ dồn về phía chúng tôi, như đang xem một màn kịch hay nhất năm.
Ba mẹ của Ôn Tình – cũng là “Chú Ôn” và “Dì Tình” mà tôi đã quen biết nhiều năm – vội vã bước đến.
Dì Tình nắm lấy tôi, trên mặt là nụ cười gượng gạo xen lẫn xấu hổ.
“ à, con uống say đúng không? Lạc đường hả? Hôm nay là ngày cưới của Tình Tình, đừng ầm lên nữa.”
Cưới?
Tôi quay sang nhìn Ôn Tình – cô mặc váy cưới trắng tinh, đẹp như thiên thần.
Nhưng chính “thiên thần” lại đánh cắp đời tôi.
“Ôn Tình.” Tôi giật khỏi dì Tình, ánh khóa chặt lấy cô .
“Cậu nói đi, chuyện rốt là ?”
“Năm năm trước, sau khi gặp chuyện, cậu đột nhiên biến mất khỏi đời . cứ nghĩ cậu gặp tai nạn, đã tìm cậu năm năm!”
“Kết quả thì ? Cậu ở đây, cô dâu?”