Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh ta mấp máy môi—nhưng một chữ cũng không thốt ra nổi.
Chỉ Tình khóc nấc : “Nặc Nặc… cậu đừng như vậy… chuyện tiền bạc, tớ thể giải thích… số tiền đó là tớ…”
“Câm miệng!” Tôi hét , run vì phẫn nộ. “Ở đây không tới lượt cô ! Đồ tiểu tam!”
Tình lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Tôi không buồn quan tâm cô ta nữa, ánh mắt dính chặt Thư Lãng.
“Sao không nữa? Tôi trúng chỗ đau rồi à?”
“Thư Lãng, anh giỏi thật. Một ngọt ngào với tôi, vẽ đủ thứ tương lai. Một thì lén lút với bạn thân của tôi, chuẩn lễ của .”
“ cả Thần quản lý thời gian cũng không bằng anh luôn đấy!”
“Anh không sợ trời phạt à?!”
Nắm đấm của Thư Lãng siết chặt mức phát ra tiếng răng rắc. Anh ta chằm chằm con dao trong tôi, gân xanh trán nổi .
“Thẩm Nặc, đưa dao anh. ta về nhà. Về nhà anh sẽ biết tất cả.”
Trong anh ta—lần tiên— chút đó giống như… cầu xin.
Về nhà?
Tôi bật cười lạnh.
“ thôi, về nhà.”
“ ta về ngay bây giờ.”
Tôi chỉ thẳng ra cửa lớn.
“Anh, cô ta—cả . Ba ta cùng về.”
“Về nhà đó. nhà thuộc về tôi anh.”
“Tôi muốn xem định diễn tiếp cái vở kịch hèn hạ này trước tôi kiểu !”
4.
lẽ Thư Lãng sợ tôi thực sự làm điều đó không thể cứu vãn.
Anh ta… đồng ý.
Buổi lễ xa hoa lố bịch ấy—kết thúc trong hỗn loạn.
Tôi, Thư Lãng, Tình trong chiếc váy trắng tinh.
Ba tôi ngồi xe của Thư Lãng.
Quay về nơi tôi đã sống suốt năm năm—“nhà”.
Không khí trong xe nặng nề mức thể bóp nghẹt ta.
Tình ngồi ghế phụ, vừa lau nước mắt vừa run rẩy.
Thư Lãng cầm vô lăng, sắc đen như tro, im lặng không một chữ.
Còn tôi ngồi ghế sau, vẫn nắm chặt con dao bạc. Vệt máu cổ đã khô lại.
Tôi qua cửa kính, phố xá lùi lại mờ mịt— Tựa như tôi đang trong một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.
Cuối cùng, xe dừng lại dưới tòa nhà mà tôi quá đỗi quen thuộc.
Đây là một trong những khu chung cư cao cấp nhất trung tâm thành phố. hộ tầng cao, duplex, tầm cực đẹp.
Năm đó, Thư Lãng từng dõng dạc đưa chìa khóa tôi : “Nặc Nặc, từ nay đây là nhà của ta.”
Lúc đó tôi cảm động mức rối bời.
Tôi cứ tưởng… đó là khởi một cuộc sống hạnh phúc của đứa.
Không ngờ, đó lại là một cái lồng son thiết kế tinh vi.
Bước cửa nhà, mọi thứ vẫn y nguyên như khi tôi rời đi.
Ngay lối , đôi dép đi trong nhà kiểu đôi của tôi Thư Lãng vẫn nằm đó.
ghế sofa phòng khách, vẫn là quyển tạp chí tôi đọc dở chưa kịp cất.
tường, treo đầy ảnh chụp đứa khi đi du lịch khắp nơi.
Trong ảnh, tôi cười rạng rỡ, tựa vai Thư Lãng đầy hạnh phúc.
Giờ lại… đúng là mỉa mai đau lòng.
Tình đứng giữa phòng ngập tràn dấu vết của tôi, mày càng lúc càng tái mét.
Cô ta đứng đó lúng túng, chiếc váy trắng muốt rộng thùng thình hoàn toàn lạc lõng giữa không gian này.
“Cởi váy ra.”
Thư Lãng cuối cùng cũng tiếng, khàn đặc, mệt mỏi.
Tình như tìm chỗ bám víu, gật lia lịa rồi chạy phòng khách.
Phòng khách chỉ còn lại tôi Thư Lãng.
Anh ta bước gần, định lấy con dao trong tôi.
Tôi theo phản xạ siết chặt lại.
Anh thở dài, hạ : “Nặc Nặc, đừng như vậy nữa… sẽ làm mình thương đấy.”
“Để anh xử lý vết thương trước. không?”
anh lúc này, dịu dàng hệt như những ngày còn bên nhau.
Cứ như đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn trong lễ hôm nay chỉ là ảo giác của tôi.
Nếu không tận mắt chứng kiến tất cả, lẽ tôi lại anh ta dắt mũi một lần nữa.
Tôi thẳng mắt anh, lạnh như băng:
“Thư Lãng, bộ dạng anh bây giờ là diễn ai xem?”
“Hay là… anh sợ tôi chết trong nhà của anh, sẽ mang lại xui xẻo?”
Một tia tổn thương thoáng hiện Thư Lãng.
“Nặc Nặc… nhất định nghĩ về anh như thế sao?”
“Chứ không thì sao?” Tôi gằn , “Tôi nghĩ về anh đây? Là luôn yêu tôi sâu đậm, vừa chuẩn khác, vừa ngọt ngào với tôi từng lời từng chữ?”
“Anh nghĩ tôi là đồ ngốc? Hay anh tưởng mình là cao thủ tình trường?”
Thư Lãng nghẹn lời.
Anh ta ngồi phịch xuống ghế, ôm , trông đau tột độ.
“Nặc Nặc… anh Tình… không như nghĩ đâu.”
“ anh… nỗi tâm.”
tâm?
Tôi bật cười.
Đàn ông ngoại tình ai chẳng cái gọi là “nỗi ”?
“ thôi, anh đi.” Tôi khoanh , dựa lưng tường. “Tôi nghe xem, nỗi của lớn cỡ nào mà anh lừa tôi, bạn thân của tôi sau lưng tôi.”