Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Hay đây là sở thích mới của người? Một người đóng vai hiền lành, người kia đóng vai hung dữ, thay phiên tẩy não tôi để giữ tôi làm tình nhân bí mật?!”
“Tôi người biết—mơ đi!”
, tôi muốn đâm nát cái mặt nạ tử tế giả tạo của anh ta.
Tôi muốn anh ta biết—Thẩm Nặc này không phải thứ để anh ta muốn nắn thì nắn!
Sắc mặt Thư Lãng lúc đen kịt.
Tay anh bóp vai tôi lúc đau.
Tôi hít vào một vì đau đớn.
Ngay lúc tôi tưởng anh ta sắp giơ tay đánh tôi—
Chuông cửa bỗng vang .
Tiếng chuông cửa dồn dập vang , như một tia sét xé toạc không khí căng như dây giữa tôi Thư Lãng.
Cả tôi anh ta đều sững người.
Giờ này , ai lại ?
Sắc mặt Thư Lãng biến đổi, anh ta phản xạ buông tôi ra.
Thậm chí, trông anh ta còn căng thẳng cả tôi.
“Ai vậy?” Anh hạ giọng hỏi tôi.
Làm sao tôi biết?
Suốt năm năm qua, anh ta ra, gần như chẳng ai tìm tôi.
Lẽ nào… là Ôn Tình?
Cô ta lo lắng nên bám đây?
Tôi lạnh lùng cười trong lòng, bước mở cửa mà không suy nghĩ nhiều.
người đứng cửa lại là một người hoàn toàn xa lạ.
Anh ta rất cao, chắc phải mét tám lăm, mặc bộ đồ thể thao đơn giản.
Ngũ quan rõ nét, đường nét gương mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng đeo kính gọng vàng.
qua thì nho nhã, lại toát ra khí chất khiến người khác áp lực.
Anh ta thấy tôi thì khựng lại, đẩy nhẹ gọng kính, nở một nụ cười xin lỗi nhã nhặn.
“Xin lỗi, hỏi…”
anh lướt qua tôi, rơi thẳng vào người đang đứng phía —Thư Lãng.
Lông mày anh ta nhíu lại, gần như không thể nhận ra.
“Tôi tìm Phó .”
Anh ta .
Phó ?
Tôi ngẩn người.
Cái tên này… nghe quen quá.
Hình như tôi đã nghe đâu .
À đúng —là hàng xóm diện.
Cả tầng chỉ có căn—một là nhà tôi, một là của anh ta.
suốt năm năm sống đây, tôi chưa từng gặp mặt người diện lấy một lần.
Vì Thư Lãng không tôi giao tiếp với hàng xóm.
Anh ta , xã hội đầy cạm bẫy, tôi phải biết tự bảo vệ mình.
Tôi chỉ biết diện là một bác sĩ, có vẻ tên như vậy.
“Anh tìm nhầm .” Tôi lạnh nhạt đáp. “Bác sĩ Phó căn diện.”
Người khựng lại.
như sực nhớ ra điều đó, gương mặt anh thoáng hiện vẻ bừng tỉnh.
“À, xin lỗi. Tôi vừa từ nước về, lệch múi giờ nên đầu óc lơ mơ.”
Anh ta lễ phép gật đầu với tôi, đó xoay người định gõ cửa diện.
Ngay lúc đó, Thư Lãng đột nhiên tiếng.
“Anh là ai?”
Giọng anh ta sự thăm dò cảnh giác rõ rệt.
Người kia dừng lại, quay đầu anh ta, cặp kính hiện một tia thú vị.
“Tôi là anh trai của cậu ấy.”
Anh ta chỉ về phía căn hộ diện.
“Tôi thăm em trai mình, có vấn đề sao?”
Giọng anh ta bình thản lại một áp lực vô hình, khiến khí thế của Thư Lãng tụt hẳn một bậc.
Thư Lãng bị chặn họng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi .
“Không… không có .” Anh ta gượng gạo đáp.
Người kia cũng không buồn quan tâm thêm, xoay người gõ cửa nhà diện.
Rất nhanh đó, cửa mở.
Một người trẻ, có nét tương đồng với anh ta dịu dàng nhiều, bước ra.
thấy người anh, người em lập tức nở nụ cười vui vẻ:
“Anh? Sao anh lại đây?”
“Về thăm chú.” Người anh đáp, giọng cũng dịu đi nhiều. “Tiện chú ít đồ.”
Vừa , anh vừa đưa chiếc túi lớn trong tay em trai.
người họ đứng cửa trao đổi mấy câu.
đó, của người được gọi là bác sĩ Phó—Phó —bất ngờ dừng lại tôi.
Chính xác là… dừng lại phía lưng tôi—căn phòng khách đang bừa bộn.
anh ấy sự dò xét… hình như có cả lo lắng?
“Cần tôi giúp không?”
Anh ấy nhẹ giọng hỏi.
Sự xuất hiện đột ngột của Phó như một kẻ chen ngang ý muốn, phá tan thế bế tắc giữa tôi Thư Lãng.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Thư Lãng đã nhanh một bước, chắn ngay trước mặt tôi.
“Không cần. Cảm ơn. Bọn tôi tự xử lý được.”
Giọng anh ta đầy căng thẳng cảnh giác, giống như một con thú hoang đang bảo vệ lãnh địa.
Phó lướt qua giữa chúng tôi, dừng lại cổ tay tôi—nơi vẫn còn quấn băng gạc sơ sài.
Trên lớp băng gạc, máu vẫn thấm ra từng vệt nhỏ.
Lông mày anh ta nhíu chặt .
“Cô bị thương à?” Anh ta hỏi, giọng sự quan tâm tính chuyên môn. “Vết thương đã xử lý chưa? Có cần tôi xem giúp không?”
“Không cần anh lo!” Giọng Thư Lãng lập tức cao vút .
Anh ta kéo tôi về phía , như thể đang bảo vệ tôi khỏi nguy hiểm, chắn tôi khỏi Phó .
“Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, không liên quan người như anh!”
Phó anh ta, không giận, mà khẽ mỉm cười.