Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Vừa tạm biệt luật sư Tống xong,
tôi đã gặp ngay Quan Thuần Nguyệt ở khu thang máy.
Cô ta mặc đồ mới của G, trên xuống dưới đều là hàng xa xỉ.
Tay xách cặp lồng, cười dịu dàng:
“Chị, em tìm chị lâu lắm .”
Hai lúm đồng tiền bên môi cô ta khẽ hiện.
Cô ta định bước vào căn hộ của tôi, nhưng bị tôi chặn lại:
“Có việc gì?”
Cô ta khựng một chút, dùng ánh không tán thành nhìn tôi:
“Anh trai rất lo cho chị, đặc biệt nhờ em mang canh gà dì Lý hầm cho chị.”
Ánh cô ta cứ đảo khắp nhà, muốn kiểm kê từng góc.
Tôi vừa khép cửa, vừa nhạt giọng:
“Không cần. Cô về đi.”
Cô ta nhanh tay chặn cửa, rưng rưng tủi thân:
“Em chị đang giận, nhưng em với anh ấy thật sự chẳng có gì…”
“Tôi không quan tâm hai có hay không có gì.”
Tôi bật cười:
“Dù sao tôi ly hôn với anh ta. Chúc hai trăm năm hạnh phúc.”
đáy Quan Thuần Nguyệt lóe một chút vui mừng,
rất nhanh lại bày ra vẻ lo lắng cho tôi:
“Chị đừng nóng nảy, con cái không thiếu bố.”
“Hơn nữa anh ấy muốn có một đứa con mà, chị đó, sức khỏe em không tốt…”
Động tác đóng cửa của tôi chợt khựng lại.
Một ý nực cười vọt lòng.
Tôi gần không nhận ra giọng mình:
“Ý cô là… tôi xong, anh ta mang con tôi về cho cô nuôi?”
Quan Thuần Nguyệt đỏ , tỏ ra uất ức:
“Chị, em thấy đứa nhỏ rất tội.
em có sức khỏe để con, đâu mức vậy…”
Cô ta vô thức lùi lại nửa bước:
“Chị sao lại vậy chứ? Em thấy đứa nhỏ tội nghiệp.
em khỏe mạnh, có tự con, đâu anh Trí Hành không…”
Lạnh buốt sống lưng chậm rãi lan ra tứ chi.
ra là thế.
ra anh ta không chịu ly hôn, nhất định giữ lại đứa này,
không vì còn yêu tôi,
không vì lo tôi nở gặp nguy hiểm.
bởi vì, anh ta yêu thật sự không con.
Còn tôi lại giống cô ta mức anh ta chấp nhận,
Để tôi ra một đứa
có lúm đồng tiền giống hệt cô ta.
Cơn buồn nôn dâng tới tận cổ.
Sợi dây căng chặt đầu “phựt” một tiếng đứt đoạn.
Tôi không chịu nổi nữa, vung tay tát mạnh cô ta một cái.
hắt thẳng canh gà nóng cô ta.
Da cô ta đỏ bừng nháy .
Cô ta hét toáng chạy đi.
Ngực tôi phập phồng dữ dội vì tức, tôi gằn giọng:
“Về với ,
trừ khi tôi chết,
không đừng hòng để con tôi gọi khác là mẹ!”
Thấy chiếc váy hàng hiệu mình mặc bị dính bẩn,
Quan Thuần Nguyệt không còn giữ nổi vẻ dịu dàng, sáng nữa.
Lúc này trên mặt cô ta toàn là dữ tợn, nghiến răng :
“Giang Thính Ngư, cô đừng có voi đòi tiên!”
“Cô dựa vào mình cô mà chống lại nhà họ à?!”
Tôi nhìn thẳng cô ta, không hề lùi bước:
“ thử xem.
Xem tôi có làm hay không.”
Có lẽ trông tôi lúc đó quá đáng sợ,
Quan Thuần Nguyệt không dám thêm câu nào, tức tối giậm chân bỏ đi.
Cửa đóng lại.
Tôi dựa lưng vào, ngồi sụp xuống đất.
lạnh toát,
nước không lúc nào đã đầy mặt.
Nỗi sợ ập tới thủy triều, nhấn chìm tôi một hơi thở.
Không ai hiểu rõ hơn tôi:
muốn thứ gì… nhất định lấy .
anh ta thật sự muốn đứa này, tôi hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Nhưng tôi tuyệt đối không để anh ta cướp đứa đi.
Đứa con này là chỗ dựa cuối cùng của tôi.
Là bảo vật duy nhất còn sót lại giữa một cuộc tình thất bại.
Không ai có quyền giành nó đi .
Quan Thuần Nguyệt không .
lại càng không .
Một cơn đau nhói truyền bụng dưới.
linh nhỏ bụng khẽ động, đang an ủi tôi.
Tôi nghẹn ngào:
“Baby, đừng sợ. Mẹ nhất định bảo vệ con.”
Trời tối dần.
Nhìn gương mặt tái nhợt của mình gương, tôi bất giác ,
đứa không còn…
có buông tha tôi không?
6
Tôi còn chưa xong, điện thoại bất ngờ rung .
Một tài khoản ẩn danh gửi tôi mấy tập tài liệu.
Tôi mở ra.
Là tin nhắn của và Quan Thuần Nguyệt nhiều năm trước,
trước khi tôi gặp anh ta.
Tập thứ hai là hồ sơ bệnh án của Quan Thuần Nguyệt.
Cô ta… không mang thai.
Tim đập mạnh, tôi mở tiếp tập thứ ba,
là một đoạn ghi âm.
Giọng lạnh lùng, lý trí mức bén ngót.
Quá quen thuộc.
Khắc sâu tận xương tủy.
:
“Con dấu của di chúc làm cho chuẩn. Đây là sự đảm bảo tôi dành cho Thuần Nguyệt. Con luôn thiếu cảm giác an toàn, tôi cho nó … tất của tôi đều là của nó.”
“Còn Thính Ngư? Cô ta là đứa từng chắn giúp tôi một dao thôi. Ba năm, bảy năm làm phu nhân đủ trả hết nợ . Huống hồ cô ta còn có cơ hội mang thai con tôi.”
“Thuần Nguyệt thích trẻ con. đứa nhỏ giống cô ấy ba phần càng tốt.”
“Chờ xong, Thính Ngư ngoan ngoãn, tôi cho cô ta một khoản tiền đủ sống.
Còn cô ta làm loạn…
đừng trách tôi ra tay.”