Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giờ nghĩ , chẳng buồn nữa. Thậm chí, tôi còn nhớ rõ cơn đau ấy.
Cố Hoài liếc tờ giấy xác nhận khuyết tật lộ ra túi xách tôi, bèn vội đổi chủ đề: “À đúng rồi, hôm nay Cục Dân Chính làm gì vậy?”
Ngay cạnh Cục Dân Chính văn phòng Hội khuyết tật.
“Tôi làm thủ tục công nhận khuyết tật thính lực cấp độ 1.”
Nửa tháng trước, bác sĩ đưa ra lời báo cuối cùng.
Dây thần kinh thính giác tôi đang teo thể phục hồi, mất thính lực vĩnh viễn chuyện sớm muộn.
Mà tất những điều đều bắt nguồn từ di chứng vụ nổ ba trước.
Ngày hôm , nằm dưới đống đổ nát, tôi đã gào thét khản cổ, cố gọi cứu viện,
cho nghe bên ngoài vang tiếng Tống Dã gọi xé tim xé phổi — “Tô Mạn!”
Khoảnh khắc , có nơi nào lòng tôi… sụp đổ còn dữ dội hơn đống gạch vụn kia.
Tôi đã từng vì anh ấy mà chống thế giới, chạy qua khắp những tuyến đầu chiến tranh.
Vậy mà giờ đây, với tờ đơn ly hôn, tôi từ nữ phóng viên chiến địa danh tiếng trở thành “vợ cũ anh hùng đặc ”.
2
tôi mươi tuổi, chuyến lấy tin biên giới, tôi gặp phải bạo loạn.
Đạn bay tứ phía, la hét bỏ chạy.
Tôi bị xô ngã xuống lớp bùn lầy, mắt chiếc giày quân đội sắp giẫm tay mình.
đôi tay rắn chắc bất ngờ bế tôi khỏi mặt đất, nhét tôi vào gầm xe thiết giáp.
Tống Dã ấy, mươi tuổi.
Anh mặc quân phục rằn ri, lấy thân mình chắn cho tôi khỏi những mảnh đạn văng tung tóe,
ngay chân mày cau lần.
, tôi chẳng biết kiếp nạn, nghĩ khoảnh khắc lãng mạn như phim: thiên thần hạ phàm cứu mỹ nhân.
Sau về nước, tôi từ bỏ công việc nhẹ nhàng ban tin tức đô thị, chủ động xin chuyển sang nhóm phóng sự xã hội – nơi cực nhọc và nguy hiểm nhất.
được gần hơn chút với thế giới anh.
Tôi và đã cãi nhau trận lớn: “ muốn lấy như thế , muốn sống yên ổn đúng ? Nhưng cần yên ổn, cần anh ấy.”
tôi tức mức đập ly, ông nói: “Thằng nhóc tuy giỏi, nhưng mang thiên hạ tim thì chứa nổi mái nhà nhỏ.”
Sự thật chứng minh, tôi nói đúng.
đầu chúng tôi yêu nhau, anh thường xuyên mất liên lạc.
Nhưng tôi cảm ngọt ngào, cam tâm tình nguyện.
Anh ăn bánh mì khô vùng lũ, tôi vác máy quay theo ghi hình từng bờ đê.
Anh vào núi sâu truy bắt tội phạm, tôi chờ anh suốt ba ngày ba đêm đồn công an dưới chân núi.
Tối sinh nhật 25 tuổi tôi, anh cầm nhẫn đính hôn, quỳ gối xuống trước mặt tôi:
“Tri Vi, theo anh, đã chịu nhiều khổ cực rồi.”
“Nếu có thể, anh muốn đời sau sẽ bảo vệ chu toàn, lo lắng thêm nữa.”
Tống Dã dồn hết kỳ nghỉ thăm nhà tàu suốt 20 tiếng đồng hồ gặp tôi,
nấu cho tôi món sườn kho tôi thích ăn.
Anh dùng vỏ đạn mài thành vòng tay tinh xảo, khắc tên viết tắt tôi .
Anh đối xử với tôi rất tốt, tốt mức tôi – từng phản đối gay gắt – mềm lòng.
chúng tôi kết hôn, anh đang thời điểm then chốt được thăng chức làm phó đội trưởng đội đặc .