Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau lần thứ N sếp chửi lên hot search (phiên nội bộ công ty), tôi quyết định cắt đứt tơ tình, chuyên tâm việc.
“Tụi tay đi, sếp anh nói trong đầu anh là em.”
giây tiếp theo, thoại của bạn mạng bật ra, là thiếu niên vừa mềm vừa dữ:
“Bảo bối không ! Tất là lỗi của lão già kia! Già rồi mà còn đi hại người, già mà không chết là tai họa!”
Nghe cậu ấy chửi sếp tôi đủ kiểu, lòng tôi hả dạ cũng hơi bất an.
Cho đến ngày hôm sau, sếp tôi dẫn một người đàn ông đẹp đến mức trời người cùng phẫn nộ bước vào văn phòng.
Giới thiệu: “Đây là con tôi, Thời Triệt, sau này theo học Mục Dao.”
Tôi nhìn khuôn mặt đó, rồi lại nhìn tấm ảnh selfie mà bạn mạng vừa gửi mấy hôm trước, giác như thế giới sụp đổ.
“Mục Dao! Trong đầu cô là phân ?”
Thời Huân, sếp của chúng tôi, một người gần năm mươi tóc vẫn dày.
Một người đàn ông tinh thần phơi phới, lúc này đang ném mạnh một kế hoạch xuống bàn tôi.
Giấy tờ bay loạn đầy đất, như đang rải tiền âm phủ tiễn tôi đi trước.
Các đồng xung quanh cúi đầu thấp hơn , sợ liên lụy bởi cơn giận của ông .
Tôi cúi đầu, nhìn đôi giày da bóng loáng kia, âm thầm đếm.
Một, hai, ba… Tốt lắm, hôm nay chửi ba phút, tiến bộ hơn hôm qua được hai phút.
“Sai dữ liệu đơn giản thế này, cô tốt đại học kiểu gì đấy? Mua bằng ?”
“Công ty thuê cô là để tạo giá trị, không phải để cô ngồi bình hoa!
không, cô còn không bằng bình hoa, ít ra bình hoa còn đẹp, còn cô? Chiếm chỗ, phí không khí!”
“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, trước khi tan ca, tôi muốn thấy một báo cáo hoàn hảo, không thì xách đồ cút đi!”
Thời Huân như cây dùi đá ngâm độc, từng câu đâm vào tim tôi.
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trên mặt vẫn giữ nụ cười chuyên giả tạo của dân công sở.
“Vâng, Tổng giám đốc Thời, xin lỗi, tôi sẽ sửa .”
Ông hừ lạnh một tiếng, quay người, rời khỏi chỗ tôi mang theo một trận gió.
Tôi từ từ ngồi xuống, cúi người nhặt từng tờ kế hoạch rơi dưới đất.
Không khí xung quanh như mới bắt đầu lưu thông trở lại, đồng lén liếc tôi bằng ánh mắt thông.
Tôi kéo nhẹ khóe môi, không nói gì.
Không khóc không náo loạn, là chút kiêu hãnh cuối cùng của tôi với tư cách một dân công sở trưởng thành.
Trở về chỗ ngồi, tôi không mở máy tính sửa kế hoạch, mà lấy điện thoại ra.
Mở khung trò chuyện với một avatar quen thuộc — một chú chó Samoyed dễ thương mềm mại.
Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu gõ .
Tôi: “Tụi tay đi.”
Gần như khi nhắn gửi đi, bên kia lập tức trả .
“Cún con sửa chữa”: “???”
“Cún con sửa chữa”: “Bảo bối vậy? tự nhiên lại nói vậy? Anh sai gì ?”
Nhìn hàng loạt dấu hỏi từ cậu ấy, vành mắt tôi cay xè, tôi vẫn cứng lòng gõ tiếp.
Tôi: “Không , là lỗi của em.”
Tôi: “Hôm nay lại ông già đó mắng .”
Tôi: “Thời Huân nói trong đầu em là phân, rõ ràng em nghĩ đến anh thôi.”
Tôi: “Tụi tay đi, em nghĩ ông nói , tại vì trong đầu nghĩ đến anh, nên em mới cứ sai hoài trong công việc.”
Đoạn này viết xong, đến chính tôi cũng suýt .
Một nửa là trút xúc thật, một nửa là muốn nghe cậu ấy an ủi.
Quả nhiên, bên kia bùng nổ.
“Cún con sửa chữa”: “Cái gì? Lão già đó lại mắng em ?”
“Cún con sửa chữa”: “Đừng mà bảo bối, anh không muốn tay, hu hu đều tại cái lão khọm kia!”
“Cún con sửa chữa”: “Bảo bối đừng ở công ty đó , đến công ty anh đi, anh là sếp tốt, anh đảm bảo không bao giờ mắng em!”
Nhìn mấy dòng đầy tức giận pha lẫn nức nở của cậu ấy, tôi không nhịn được bật cười “phụt” một tiếng.
Chút tủi thân trong lòng cũng tan biến trong chớp mắt.
Bạn mạng này, tôi quen qua game nửa năm trước.
Cậu ấy nhỏ hơn tôi vài , còn đang học đại học, thiếu niên cực kỳ dễ nghe, tính cách vừa mềm vừa dính người, ngày nào cũng gọi tôi là “bảo bối, bảo bối.”
2
Cậu ấy luôn nói đang khởi , mở một công ty nhỏ, bảo tôi sau khi tốt thì về cho cậu ấy.
Tôi xem đó là trò chơi giả vờ của trẻ con, dỗ tôi vui thôi.
Không ngờ, vừa “nói tay” xong, cậu ấy lại nhắc đến chuyện đó lần .
Tôi còn chưa kịp trả , nhắn của cậu ấy đã nã tới như súng liên thanh.
“Cún con sửa chữa”: “Lão già đó, da thì nhăn, việc gì cũng hỏng, còn dám mắng bảo bối của tụi ?”
“Cún con sửa chữa”: “Già đến nỗi mông cũng nhão, trung tiện cũng nổ rầm rầm, đừng phọt trúng bảo bối của tôi đấy.”
“Cún con sửa chữa”: “Đã một đống còn không yên phận dưỡng già, cứ chạy ra ngoài hại người, già mà không chết là tai họa!”
Tôi nhìn mấy nguyền rủa vừa trẻ con vừa độc miệng trên màn hình, cười đến vai rung lên từng hồi.
Tên nhóc này, chửi người là bài .
Dù đối tượng chửi là sếp tôi… mà… tôi thấy sướng thế nhỉ?
giác như cậu ấy là cái miệng thay tôi, nói hết ra những tôi không dám nói.
khi tôi chuẩn gõ dỗ cậu ấy, bảo vừa rồi tôi đùa thôi, thì cậu ấy lại gửi tiếp một .
“Cún con sửa chữa”: “ rồi bảo bối, ông sếp đó của em bao nhiêu thế?”
Tôi…
Tôi cầm điện thoại, tay cứng đờ.
Câu hỏi này, nghe gì đó sai sai.
Tôi nhớ là… tôi chưa từng nói với cậu ấy sếp tôi bao nhiêu .
Cũng chưa từng nói sếp tôi họ gì tên gì.
Khoan đã!
Tôi hoảng hốt lướt lại đoạn trò chuyện vừa rồi.
“Ông – Thời Huân – nói trong đầu em là phân…”
Chết rồi!
Tôi lúc tức giận, lại đi đánh thẳng tên thật của sếp ra!
Một dự chẳng lành lập tức bao trùm lấy tôi.
Tôi đờ đẫn nhìn nhắn cuối cùng, không gõ nổi nào.
Sau này tôi mới biết, sếp tôi – Thời Huân – chính là ba ruột của cậu ấy.
Ba ruột.
Khoảnh khắc đó, não tôi như đứng hình.
Thời Huân… “Cún con sửa chữa”… là ba con?
Tôi cứ nhìn chằm chằm ba “Thời Huân” trong cuộc trò chuyện, rồi lại nhìn loạt câu “lão già”, “lão khọm”, “lão da nhão” mà bạn mạng tôi gửi ra với sự thân mật đến đáng sợ.
Xong rồi.
Tôi tiêu rồi.
Không chửi cha người trước mặt con họ, còn dụ con người chửi theo.
Cái này gọi là gì?
Đại bất kính. Là xúi giục phạm pháp!
Điện thoại rung “vù” một tiếng, là nhắn mới từ “Cún con sửa chữa”.
“Cún con sửa chữa”: “Bảo bối? không trả ? Là lão già đó lại bắt em việc ?”
“Cún con sửa chữa”: “Đừng sợ, cứ nói với ông là em nghỉ việc rồi! Anh nuôi em mà!”
Tôi nhìn bốn “anh nuôi em mà”, khóc không ra nước mắt.
Cậu lấy gì nuôi tôi? Lấy tiền ba cậu nuôi đứa con gái vừa mới chửi ba cậu xối xả như mưa ?
Mối quan hệ này loạn đến mức tôi không còn nào để nói.
Tôi run run tay, bắt đầu gõ nhắn đáp lại.
Tôi: “Không, không đâu, vừa rồi bận chút xíu.”
Tôi: “Sếp em… chắc gần năm mươi rồi. Em cũng không rõ lắm.”
Tôi cố tình né tránh câu hỏi về tác, hy vọng thể đánh lạc hướng.
“Cún con sửa chữa”: “Gần năm mươi? Hừ, là một lão già.”
“Cún con sửa chữa”: “Đàn ông này là tệ nhất, đầy dầu, cố chấp, lại còn thích dạy đời.”
Tôi nhìn cậu ấy chê bai chính xác như thế, trong lòng thầm nghĩ: cậu là… hiểu cha sâu sắc thật.