Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Trần Xán nhìn tôi, rồi nhìn sang Ngụy Hàn Châu, đột hiểu mọi chuyện.
Cậu ta sốc đến mức suýt bật khỏi tròng, giọng run run:
“Chị nói người xem phim với chị là… cậu ta á?!”
Tôi cúi không nói , còn Ngụy Hàn Châu thì không chút do dự thừa nhận luôn.
Trần Xán nhìn cậu ta nhìn một cậu trai sa ngã bị bắt về từ biên giới Miến Điện, đau khổ :
“Ngụy Hàn Châu, cậu điên rồi sao? Nói thật , có phải chị tôi nắm thóp của cậu không? Không sao, cứ nói , anh sẽ cùng cậu gánh!”
Ngụy Hàn Châu cười lạnh:
“Tôi không điên. Chẳng lẽ chỉ cho phép cậu thích thôi à?”
Trần Xán ngơ ngác:
“Tôi có tốt khuyên cậu mà, sao mắng người khó nghe thế?”
Rồi cậu ta bắt dốc khuyên bảo:
“Anh à, nghe tôi nói thật . Diệp Chiêu không hợp với cậu . vừa lười vừa ham ăn, bạo lực, còn hay để bụng. cậu bị uy hiếp, thì nháy .”
Ngụy Hàn Châu bình tĩnh đáp:
“Tôi cậu có thành kiến quá lớn rồi. Bé yêu của tôi không phải người .”
“Bé… yêu?! Ngụy Hàn Châu, cậu tôi buồn nôn quá! Hóa chó liếm của cậu là kế nhiệm của tôi!”
Trần Xán nhìn tôi bằng ánh phẫn uất:
“Diệp Chiêu ! trong chị còn có , thì hãy chia với cậu ta ngay lập tức! không, sẽ không bao giờ tha thứ cho chị! Không bao giờ!”
Ánh kiên quyết đó nói lên rằng nó không đùa.
Sắc mặt Ngụy Hàn Châu cũng hơi thay đổi:
“Bé yêu, sẽ không đúng không?”
Tôi im lặng một lúc.
“ cậu… có thể cút giùm tôi được không?”
Tôi đặt Ngụy Hàn Châu và Trần Xán vào chế độ chờ xử lý.
Tâm trạng tệ thì block, tâm trạng tốt thì cho quay .
Ban Ngụy Hàn Châu còn chưa nhận .
Nhưng Trần Xán — người đã nô tài mười tám năm — thì linh cảm ngay có đó sai sai.
Ngày nào nó cũng gửi cho tôi bài văn ngắn, khung chat WeChat dày đặc chữ là chữ, toàn bộ là tự trọng bị giẫm đạp.
Ngụy Hàn Châu còn hả hê, an ủi nó:
“Anh đừng , phụ nữ phải nhu yếu phẩm, không có ai thì cũng sống được mà, mỗi người đều có cuộc sống riêng, bình thường thôi…”
Rồi đột hét lên:
“Vãi thật không rep tôi ! Tôi không muốn sống !”
Lần này tới lượt Trần Xán dỗ:
“Diệp Chiêu không trả tin cậu hả? Hay đổi người khác mà liếm . Cậu đẹp trai , không thể ế được .”
Ngụy Hàn Châu cứng miệng:
“Cậu không hiểu … không phải không muốn rep, mà là yêu quá nên không biết bắt từ . Tôi tra rồi, Thiên Yết là cung không thích trả tin nhắn.”
“Ngụy Hàn Châu, tôi xin cậu đó. Vì lợi ích của cậu, cậu còn chó liếm của chị tôi, tôi sẽ đánh gãy chân cậu thật đó!”
“May là chân, chứ gãy thì tôi không nhắn tin cho được . Nhưng hôm qua không rep tôi, là nhắn tin với cậu đúng không? tôi đánh gãy cậu trước nhé?”
Bề ngoài thì thằng nâng đỡ nhau, sau lưng thì đứa nào cũng gửi tâm thư cho tôi, đứa sau còn dài hơn đứa trước.
Mặt bị màn hình điện thoại chiếu sáng thành xanh lè, mà còn giải thích là theo dõi cổ phiếu.
Ngụy Hàn Châu thì sức tôi tại sao không còn trêu đùa cậu ta .
Tôi trả :
【Tôi sẽ không hành hạ Trần Xán , cũng chẳng cần trêu chọc cậu .】
Cậu ta đáp ngay:
【Không được! Bé yêu ơi, hồi bị cậu đùa giỡn tình cảm, óc tôi lúc nào cũng tràn ngập hình bóng cậu, cảm giác rất đầy đủ. Giờ không có cậu , tôi trống rỗng kinh khủng… Cậu có thể đùa giỡn tôi thêm lần không?】
Trần Xán cũng tại sao tôi ngó lơ nó, tôi chẳng đáp, chỉ block thẳng .
Block xong, tôi mới sực nhớ… tiền sinh hoạt tháng này của nó vẫn còn nằm trong tôi.
Đêm hôm đó, trong phòng ký túc xá nam có thêm chàng trai… trái tim tan nát.
10
Sau khi tạm chia với Ngụy Hàn Châu, tôi cũng hơi buồn.
Chủ yếu là… đến giờ vẫn chưa gặp ai đẹp trai hơn cậu ta.
Vì tâm trạng tôi không tốt, ba tôi du lịch cũng đổi lộ trình để đến thăm.
Tôi ôm nũng, thì bỗng Trần Xán và Ngụy Hàn Châu từ xa tới, trông con ma đực.
Vừa ba tôi, Trần Xán rưng rưng, lập tức quên sạch tôi dặn, nhào tới ôm chặt lấy ba tôi, xúc động kêu lên:
“Ba! Ba không biết dạo này Diệp Chiêu hành hạ con thế nào !”
định tố cáo tội ác của tôi thì Ngụy Hàn Châu ở bên cạnh lạnh mặt, không tin nổi :
“Cậu vừa gọi chú là ? người đã thân tới mức gọi là ba luôn rồi à?!”
Trần Xán bị vẻ mặt đáng sợ đó dọa sợ, dè dặt :
“Không gọi ba… thì gọi ?”
Ngụy Hàn Châu im lặng vài giây:
“Vì theo đuổi mà đến ba cũng gọi được, cậu thật không biết xấu hổ! cậu gọi được, thì tôi cũng gọi được!”
Cậu ta quay sang, nhìn thẳng ba tôi rồi nói:
“Ba! Lần gặp, cháu là Ngụy Hàn Châu ạ!”
Ba tôi bị tiếng gọi đó cho giật người, trợn nhìn cậu ta gặp cướp.
Trần Xán tức điên:
“Cậu bị điên à? Đây là ba tôi đó!”
Ngụy Hàn Châu lập tức đẩy Trần Xán sang một bên, không nói không rằng mà ôm lấy ba tôi.
Tôi và đứng cạnh nhìn mà cạn .
Trần Xán giống đứa con vô dụng, chỉ có thể trơ nhìn Ngụy Hàn Châu kéo ba tôi , nhiệt tình giới thiệu khắp khuôn viên trường.
Phía sau, Trần Xán tức tối nhìn theo, quay sang tôi :
“Chị nói xem Ngụy Hàn Châu có bị thần kinh không?”