Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

Tô Dục Xuyên đang trò chuyện một người đàn ông trung niên:

“Nhờ sự giới thiệu của ngài, Dục Nhiên mới cơ hội phát triển như ngày hôm nay.”

Người đàn ông : “Cũng là người nhờ tôi giúp, huống hồ kỹ thuật của các cậu thật sự rất tốt.”

Tô Dục Xuyên sững người: “Là ai nhờ vậy?”

Phàn Gia Âm chợt chen vào, nâng ly mời rượu.

Người đàn ông kia cũng chợt nhận suýt nữa lỡ lời, vội vài câu rút lui.

kịp để anh nghĩ ngợi nhiều, sắc Tô Dục Xuyên đã sa sầm.

Chồng tôi — Ôn Thiện — đang tiến phía anh.

Toàn thân tôi run rẩy, sợ mức không dám ngẩng đầu.

“Tổng giám đốc Tô đang tìm ai vậy? Tìm Chiêu Chiêu à?”

“Cô không đâu, tối qua khóc lóc cầu xin tôi cả đêm, giờ mệt quá vẫn dậy nổi.”

liếm răng, mắt đê tiện.

“Không trách được Tổng giám đốc Tô cứ mãi nhung nhớ. Cô đúng là đáng để nhớ thật.”

Ly rượu tay Tô Dục Xuyên rơi xuống, vỡ tan thành tiếng “choang”.

Máu từ bàn tay rỉ , nhỏ giọt xuống thảm.

Ôn Thiện giả vờ tốt bụng, đưa cho anh một chiếc khăn tay.

mắt Tô Dục Xuyên quét qua chiếc trên tay .

Ôn Thiện càng đắc ý: “Chiếc này làm từ xương thật đấy, nghe đeo vào sẽ tình yêu thủy chung vĩnh cửu.”

Tôi nhìn chằm chằm chiếc .

Đó là đốt xương ngón tay tôi.

Ôn Thiện dùng dao mổ từng chút một moi khi tôi vẫn sống.

Sau khi hoàn thành, nhìn tôi — lúc đó đã đau đớn gần như hôn mê — mỉm :

“Xem tôi đối xử tốt , khắc cả tên người yêu nhất lên đây.”

tháo chiếc , nhét vào túi áo vest của Tô Dục Xuyên, giọng đầy ẩn ý:

“Cái này, hợp anh hơn.”

người đi, Tô Dục Xuyên lập tức lôi chiếc .

kịp nhìn rõ dòng chữ trên đó, một bàn tay vươn tới, giật lấy ném thẳng xuống hồ phun nước.

Phàn Gia Âm nũng nịu: “Đồ của mà anh cũng không thấy ghê sao?”

Tô Dục Xuyên không buồn để tâm, xoay người bỏ đi.

Phàn Gia Âm liếc nhìn nước, mắt đầy ác độc:

“Đồ tiện nhân… chết mà vẫn quyến rũ anh .”

4

Tô Dục Xuyên chặn Ôn Thiện bãi đậu xe.

“Con gái anh đang chỗ tôi, mau đưa nó .”

Ôn Thiện nhạt, mắt quỷ dị: “Con đấy à, thứ tai họa vặt vãnh muốn đâu , tôi chẳng quan tâm.”

lên xe rời đi.

Tô Dục Xuyên nhìn theo, khóe môi hiện lên nụ mỉa mai:

“Lâm Chiêu Chiêu, đây chính là người mà đã bỏ anh để cưới, mắt của thật tệ.”

nhà, cảnh sát gọi điện .

Tô Dục Xuyên đưa Hy Hy biệt thự của Ôn Thiện.

Xe vào khu biệt thự, Hy Hy bỗng hét lên “a a”, luống cuống gỡ dây an toàn định mở cửa xe.

Nhưng mỗi lần chở con , Tô Dục Xuyên đều bật khóa an toàn trẻ .

Hy Hy sợ hãi tột độ, sức đập cửa, nước mắt tuôn như suối.

Tô Dục Xuyên dừng xe, quát lớn:

“Con làm cái gì vậy?!”

Hy Hy chui vào lòng anh, tay liên tục dấu điên cuồng:

【Đừng đó, bố ơi cứu con, con không muốn !】

Tô Dục Xuyên không hiểu, bực bội thở :

ba con. Con không mãi bám lấy chú, chú ghét con, không nuôi con thay bà được!”

Hy Hy lắc đầu, nhìn anh bằng mắt tổn thương, nước mắt lăn dài không dứt.

Tô Dục Xuyên đi, thấy cách biệt thự không xa, dứt khoát bế con bước xuống.

Hy Hy vùng vẫy lòng anh như phát điên.

Nhưng một đứa trẻ sao chống sức mạnh của một người trưởng thành.

Cảnh sát đã vào nhà, cửa đóng.

Tô Dục Xuyên bước vào cùng Hy Hy, lập tức khựng .

Trên kệ trang trí sảnh đặt đầy những chiếc lọ thủy tinh.

Bên là các bộ phận cơ người, ngâm dung dịch bảo quản, màu sắc vẫn tươi mới.

Hy Hy vùi vào ngực anh, không dám nhìn.

Con biết những chiếc lọ đó chứa gì — là từng phần thi của .

Khi Ôn Thiện cắt xẻ từng cơ quan nội tạng của tôi, Hy Hy vẫn bên cạnh.

Con chứng kiến tôi đau đớn co giật, thân cong quắp, nhưng tay chân đều bị đóng đinh, không vùng vẫy.

Hy Hy hoảng loạn đập vào tay Ôn Thiện.

đáp bằng một cái tát trời giáng, mắng: “Đồ con hoang!”

sang tôi, dịu dàng :

“Anh cũng đâu muốn làm vậy hai con , nhưng ai bảo cả hai đều để Tô Dục Xuyên lòng?”

“Cưng à, đây là kết cục của việc phản bội anh.”

Hy Hy chỉ trơ mắt nhìn mình chết đi trước .

Tô Dục Xuyên đặt Hy Hy xuống.

Con lập tức ôm lấy chân anh, tay nắm chặt ống quần không chịu buông.

phòng khách, một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm hút thuốc nhạt:

cả tuần không , hôm nay khuân sạch két sắt, chẳng thèm tôi một câu.”

mắt cô ta lướt Hy Hy:

“Ồ, con hoang à? Cứ tưởng chết đâu ngoài đường chứ.”

Tô Dục Xuyên sầm : “ cho cẩn thận.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương