Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“Cút ra… cút!”
Một tiểu cô từ trong thế tử vừa lăn vừa bò mà chui ra, tóc tai rối bời, trên gương mặt còn vắt ngang một vệt máu mảnh như tơ.
Bên có tiểu nha hoàn đứng co ro run rẩy.
Trông thấy chúng ta bước vào, các nàng đồng loạt thở phào, tranh nhau chạy đi như tránh khỏi tai kiếp.
Bà Triệu khẽ thở dài:
“Hôm nay lão xin nói lời xấu. Tình cảnh vừa rồi, các ngươi đều đã trông thấy.
gan nhỏ, sợ đông sợ tây, giờ có thể tự mình rút lui.
cảm thấy không sao cả, tự tin một thì có thể vào thử.
Chỉ thế tử không chán ghét ngươi, đồng ý để ngươi hầu hạ bên cạnh, mỗi tháng bạc phát mười lượng, không làm việc khác, phủ còn sắp xếp thêm nha hoàn nhỏ.
Tất nhiên, nếu được thế tử yêu thích, cận, không chừng còn có thể trở thành di của phủ.”
Bà Triệu vừa dứt lời, lập tức khơi dậy không ít ý chí chiến đấu của các cô .
Vài người tự tin bước lên.
Bà gọi người bưng tới một bát thuốc.
“Kể từ khi thế tử ngã bệnh, không chịu ăn uống tắm rửa tử tế, chỉ khiến thế tử chịu uống thuốc, xem như có thể ở lại.
muốn thử ?”
2
Vài nha hoàn gan lớn tranh nhau bưng thuốc bước vào .
Quả nhiên, trong lại vang lên một trận đồ sứ vỡ vụn, kèm theo tiếng gầm giận dữ:
“ còn dám lại gần, chính là kết cục này!”
Vài cô trong chật vật bỏ chạy ra , lại có thêm người lặng lẽ rút lui.
Vào lượt, đều là như thế.
Ta không khỏi lẩm bẩm: Thế tử này, đã liệt sao, thể lực sao vẫn còn thế?
Rất nhanh ta biết nguyên do.
Bát thuốc được đưa đến mặt ta.
Ta cắn răng đi vào.
Thiếu niên trong nửa nằm trên giường, đôi mắt đen sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm ta.
Ta lập tức sững lại.
Là bị doạ, mà cũng là vì kinh diễm.
Chốn phố chợ vẫn luôn đồn rằng, An phong lưu tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, trong một ra trận bên , liếc mắt một cái trúng tiếng sét ái tình với phi, bởi nàng xinh đẹp tuyệt trần.
Nghe nói, thế tử Mộ Dung rất giống phi.
Ta nghĩ, nếu thế tử không dùng ánh mắt này nhìn ta, nhất định cũng giống như lời trong sách viết: “Đứng như trúc ngọc thanh tú, như trăng sáng ôm vào lòng.”
Có lẽ đã mắng mỏi miệng, bên người cũng còn vật gì để ném, thế tử không mở miệng mắng ta.
Ta hít sâu vài hơi, bưng thuốc lại gần một , lớn tiếng nói:
“Này, hay là, uống thuốc rồi hãy mắng?”
Người trên giường sững lại.
Khoé môi lặng lẽ nhếch lên: “Lại đây!”
Ta không nhúc nhích.
biết lại gần là đưa hung khí tận tay hắn?
Cắn răng một cái, ta nói: “Ngài thề ngài uống thuốc.”
Thế tử nổi giận: “Ngươi dám trái lệnh ta, cút ra !”
Công việc của ta vốn là làm trái ý hắn, sao có thể ngoan ngoãn đi ra, ta lặp lại : “Ngài thề ngài uống thuốc.”
Thế tử càng giận, nhưng bên người đã không còn gì để ném.
Hắn lạnh: “Được, ngươi đưa đây, ta tự uống.”
Ta hơi do dự.
bưng thuốc ra thì uất ức quá.
Thuốc sớm muộn cũng đưa.
Hoặc uống, hoặc ném.
Cho dù là uống xong rồi mới ném, mục đích của ta cũng đạt được.
Ta yên tâm đưa thuốc đến tay duy nhất có thể cử động của Mộ Dung thế tử, chăm chú lùi về phía sau.
Thế tử quả nhiên không ném, thậm chí còn sự đưa tới bên môi.
Còn kịp vui mừng.
Ngẩng lên, thấy thuốc lẫn chén sứ bay thẳng về phía ta.
Ta lập tức phản ứng, bản năng nghiêng người tránh.
“Choang… rầm!”
Chén sứ vừa vặn quệt qua ta, rơi xuống đất.
cái bánh bao trắng tròn lăn ra .
3
Xong đời rồi.
óc ta lập tức trống rỗng.
Ta không kịp nhìn thế tử Mộ Dung, theo bản năng nhặt cái bánh bao dưới đất lên, lập tức nhét vào áo lót, đưa chúng trở lại vị trí cũ.
Còn kịp thở phào, vừa ngẩng đã bắt gặp ánh mắt như như không của Mộ Dung Dạ.
Tim ta lạnh toát.
Chuyện độn bị phát hiện rồi, này là bị đánh chết hay bị bán đi đây?
Đang định bịa gì đó để chống chế thì thấy thế tử đang ngoắc tay gọi ta.
“Ngươi qua đây.”
Ta ???
“Đúng, chính là ngươi, tên nam giả nữ trang kia, ta đang gọi ngươi đó.”
Ta do dự một , chậm rãi bước đến mặt hắn.
Trong mắt thế tử Mộ Dung ánh lên tia giảo hoạt.
“Hầu hạ bản thế tử tắm rửa cho tử tế vào, đặc biệt là phía dưới.”
Ta móc móc lỗ tai.
Ta không nghe nhầm đấy chứ?
Thế tử bảo ta hầu hắn tắm, còn đặc biệt nhấn mạnh phía dưới?
Ta đứng ngây tại .
“Cái này… cái này không ổn lắm đâu, nói là chỉ đút thuốc thôi sao?”
“Đút thuốc? Nếu chỉ đút thuốc, bản thế tử có nổi trận lôi đình đến vậy không?”
Thì ra An phi biết rõ thế tử có bệnh sạch , cố ý đuổi hết đám tiểu tư hầu hạ bên cạnh hắn đi, canh xung quanh nghiêm ngặt, đến con ruồi cũng không bay vào được.
Bà ta lớn tiếng tuyên bố: hoặc là vĩnh viễn đừng tắm, hoặc là ngoan ngoãn để nữ nhân tắm cho.
Thế tử đã ngày được tắm rửa rồi.
Giờ hiếm lắm mới có một “nam nhân” tới, lại còn nam giả nữ trang, không thể thích hợp hơn .
4
Mộ Dung Dạ lạnh lùng uy hiếp:
“Ngươi đã dám giả nữ vào phủ, thì nhất giả tiếp cho ta, nếu không bản thế tử không tha cho ngươi!”
Đột nhiên hắn lại nâng giọng:
“Sao? Còn đứng đó làm gì? Bản thế tử đã để mắt đến ngươi rồi, còn không mau tới hầu hạ bản thế tử tắm rửa?”
Ta vốn định giãy giụa thêm .
Dù sao ta cũng là một thiếu nữ đàng hoàng, không đúng, là thiếu nữ xuân sắc, nhưng bà Triệu ở đã tươi như hoa ngăn ta lại.
“Thế tử để mắt tới nha này là phúc khí của nó, lão nô đã sai người đi lấy nước rồi.”
“Chỉ là nha này mới tới, sợ là đến thử nước ấm cũng không thạo, lão nô nói qua quy củ với nó, đảm bảo lát hầu hạ gia thoải mái dễ chịu.”
“Cô ngoan, theo lão nô nào.”
Móng tay bà Triệu gần như bấu vào cổ tay ta, vội vàng lôi ta ra khỏi .
“Cô ngoan, ngươi là người duy nhất được thế tử giữ lại, sắp có tiền đồ lớn rồi đấy.”
Bà Triệu vừa vừa đánh giá ta, “ mềm da mịn, nở eo thon, sự không tệ.”
Mặt ta đỏ bừng.
nở eo thon cái gì chứ?
Nhỡ đâu cái bánh bao này lại rơi thêm ——
Ta lập tức ôm chặt bánh bao, tuyệt đối không được nghĩ tới .
Bà vỗ vỗ tay ta, toe toét như hoa cúc: “Cô , mạnh dạn lên, thể thế tử sau này nhờ cả vào ngươi đấy, phủ không bạc đãi ngươi đâu.”
Mặt ta lại đỏ bừng.
Ta sự là một thiếu nữ đàng hoàng đó.
Nhưng ta lại giành được việc này vì thế tử tưởng ta là nam nhân.
Nguy hiểm , vừa rồi suýt thì tự vạch trần phận nữ nhi của mình mặt hắn.
Rất nhanh ta đã nghĩ thông, qua là hầu hạ một kẻ bất lực rửa hạ mà thôi, coi như hắn là một cô gái bị nhầm bộ phận là được.
Vì bạc tháng, nhịn thôi.
5
Ta lấy hết can đảm chạy tới thế tử.
Nước tắm đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi ta lột sạch Mộ Dung Dạ rồi ném vào trong.
Thế tử thúc giục: “Còn ngây người làm gì, mau cởi quần áo cho ta!”
Ta hít sâu một hơi, đưa tay bắt cởi áo hắn.
Đến khi chỉ còn lại cái khố, ta sự không xuống tay được.
Mộ Dung Dạ nổi giận:
“Mau lên, lẽ bản thế tử còn mặc cái này mà tắm sao? Đều là nam nhân cả, ngươi ngượng cái gì?”
Ta hít sâu, một phát kéo tuột khố hắn.
Ọe, xấu .
Mộ Dung Dạ giận điên: “Ngươi nhìn đủ ? Bản thế tử tuy không thích ả phấn son tầm thường, nhưng cũng không đến lượt tên háo sắc xấu xí như ngươi vọng tưởng đâu!”
Mặt ta nhăn lại, cũng mặc kệ xấu hổ.
Tức tối bế phắt hắn lên.
Nói như thể ta thèm muốn hắn lắm vậy.
Ta khỏe, dễ dàng nhấc bổng Mộ Dung Dạ ném vào thùng nước.
Mộ Dung Dạ lim dim mắt, sắc mặt cũng không còn tức giận như .
“Ngươi, qua đây kỳ lưng cho ta.”
Mặt ta đỏ bừng đi đến.
Tay vừa chạm vào cơ lưng rắn chắc của hắn, Mộ Dung Dạ thoải mái rên nhẹ tiếng.
nói, cảm giác tay đúng là không tệ.
Kỳ một lúc, cảm giác xấu hổ ban cũng biến mất, khăn tắm trong tay ta lướt trên người hắn càng lúc càng thuần thục.
Thế tử này mà là nam nhân bình thường thì biết !
Một người đàn ông thế này, lại không thể để phụ nữ hưởng được, đúng là uổng phí!
Ta tranh thủ bóp một cái lên cơ hắn.
Mộ Dung thế tử vừa nhắm mắt hưởng thụ vừa chê bai.
“Lực mạnh quá, ngươi muốn kỳ chết ta à?”
“Lực yếu quá, ngươi ăn cơm à?”
“ này chà rồi, không đổi khác à?”
“Sao bóp mãi đó của ta, ngươi biến thái à?”
Ta tức giận nói: “Ngươi lắm lời quá vậy? Muốn ta hầu thì im đi, không thì ta gọi người khác đến.”
Mộ Dung Dạ lập tức câm nín.
“Được rồi, ngươi giỏi.”
“Nhưng bản thế tử nhắc nhở ngươi, nhất nên cẩn thận, đừng để người khác phát hiện ngươi là nam, nếu không ta không bảo vệ ngươi đâu.”
Ta thầm nghĩ, ta không sợ lộ là nam, ta chỉ sợ bị ngươi phát hiện là nữ thôi.
Dưới sự hầu hạ tỉ mỉ của ta, sắc mặt Mộ Dung Dạ hơn nhiều, tính khí cũng dịu lại.
Ta dọn dẹp xong, bế hắn về lại giường.
Hắn liếc nhìn ta, tiện tay ném cho ta một cuộn băng vải.
“Ngươi thế này không ổn, dễ bị lệch vị trí, dùng cái này quấn thêm một lớp bên trong.”
Ta trừng mắt: ngài cũng rành phết nhỉ.