Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Khi còn ở trong trại giam quân đội, sự không tưởng của Giang Trần Vũ, tôi thường xuyên rơi trạng thái nghi ngờ chính mình.
Tôi luôn tự : có mình đã làm sai điều gì, đến mức người thương tôi nhất không còn tưởng?
Thời gian dài như khiến tôi mất ngủ triền miên, và sau đó bị chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng.
May mắn thay, tôi được Tần Tranh.
Trong trại, giờ học được tổ chức chung cho phạm nhân nam và nữ, chỉ khi ngủ mới tách riêng.
tôi và anh đều thích đọc báo chí quân sự, thường cùng nhau chia sẻ một tờ.
Giang Trần Vũ có địa vị cao trong quân khu, tôi thường hình ảnh của ông trên báo.
Hôm nay là ông dẫn Tô Vãn đi dự lễ khen thưởng, ngày mai lại là bài viết việc ông giúp cô ta đạt được danh hiệu đó.
Mỗi lần nhìn những dòng , nước tôi lại trào ra, đau đớn như có đang cầm dao đâm thẳng tim.
Mấy lần như vậy, Tần Tranh không nhịn được :
“ em cứ khóc hoài vậy? Ông ta là gì của em?”
Tôi kể lại mọi chuyện.
Anh nghe xong chỉ bật cười.
“Anh còn thảm hơn. Mới được thăng chức bị chính người lính do mình huấn luyện vu oan là tiết lộ bí mật quân sự.”
“Bị kết án năm năm. Ngay sau khi anh tù, vị trí đó liền bị hắn chiếm mất.”
“Tháng trước vị hôn thê đến thăm, nói cô ta có thai rồi, không chờ anh được nữa và sẽ tái hôn.”
Tôi kinh ngạc, còn anh cười sâu thêm một chút:
“Em đoán xem cô ta lấy ? Chính là người đã hãm hại anh.”
Anh tự rồi tự trả , lại nhìn tôi tiếp:
“Em đoán xem còn bao lâu nữa anh được ra tù? Sáu tháng!”
Nhìn nụ cười gượng gạo của anh, lòng tôi nghẹn lại.
Anh vỗ nhẹ vai tôi:
“Ít ra chú của em còn là người em. Giữa hai người chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Nhìn anh xem, anh còn chẳng có cơ hội để được hiểu lầm nữa.”
Tôi cố gắng mỉm cười, bỗng nỗi uất ức của mình so ra lại chẳng đáng gì.
Từ đó, tôi dần trở thân thiết.
Mỗi lần Giang Trần Vũ đến thăm, tâm trạng tôi lại sa sút, thậm chí sinh bệnh.
Chính Tần Tranh luôn là người ở bên an ủi, nói rằng anh rất nhiều người, nhìn mặt là biết tôi không loại người cướp công người khác.
Niềm – thứ người thân của tôi không cho – anh lại dành cho tôi.
Trước khi ra tù, tôi hẹn nhau: một tháng sau, tôi sẽ đến đón anh.
Khi đó anh cười, bắt chước giọng Giang Trần Vũ:
“Chẳng qua chỉ là thêm một đôi đũa thôi , anh nuôi được.”
…
Nghĩ đến Tần Tranh, lòng tôi bỗng an ổn hơn nhiều.
Chiếc điện thoại Giang Trần Vũ đưa có sẵn hai nghìn đồng, tôi dùng nó để thuê phòng trong một nhà nghỉ gần trại giam, nghỉ lại vài hôm.
Trong những ngày đó, chú tôi như phát điên, gọi điện và nhắn không ngừng.
【Thư Dao, chú nghe bản ghi âm rồi. Không ngờ là Tô Vãn vu oan cho cháu. Nghe máy đi, ta nói chuyện nhé!】
【cháu đang ở đâu? nhà đi, chú đã mắng Tô Vãn rồi, bắt cô xin lỗi cháu!】
【Chú sai rồi, đừng giận chú nữa…】
Tôi không trả bất kỳ nhắn . Sau cùng, quá phiền, tôi chặn số.
Tôi biết chú đã vất vả, tuổi còn trẻ đã gánh vác việc nuôi tôi.
Nhưng tôi chưa bao giờ phụ lòng ông.
Năm đó, chú bị thương trong nhiệm vụ, sốt cao không dứt. Tô Vãn sợ lây, tránh xa mét.
Còn tôi – người bị xem là “gánh nặng” – lại thức trắng mấy đêm liền bên giường bệnh, không dám chợp , cho đến khi chú khỏi hẳn.
Mỗi lần chú đi dự tiệc say xỉn, tôi đều chuẩn bị sẵn canh giải rượu đặt bên giường.
Những khi chú chuyện không suôn sẻ, tôi nắm lấy tay ông, nói rằng sẽ cùng ông vượt qua.
nhưng, kết cục tôi được là gì?
Ba năm trong trại giam quân đội, suýt chút nữa đã hủy hoại cuộc đời tôi.
Một người chú như vậy — tôi thật sự không cần nữa.
Thời gian trôi rất nhanh.
Ngày Tần Tranh ra tù, tôi đi chợ gần đó mua một con cá sống.
Trời hôm trong xanh, không mây, không gió.
Anh bước ra khỏi cổng trại giam, vừa vặn nụ cười của tôi.
Tôi giơ con cá trong tay, nói bằng giọng vui vẻ:
“Anh, ta nhà thôi!”
Tần Tranh là người có năng lực.
Sau khi ra tù nghỉ ngơi vài ngày, anh bắt đầu tự mình điều tra lại vụ án.
Nửa năm sau, anh thu thập đủ chứng cứ, lật lại bản án, rửa sạch tội danh và khiến kẻ đã hãm hại mình ngồi tù thay.
Quân khu bồi thường cho anh năm mươi vạn.
Anh dùng số tiền đó mở một công ty an ninh, sắp xếp cho tôi một công việc ổn định.
Khi vị hôn thê cũ đến tìm, anh chỉ bình thản cười:
“ ta đã chia tay rồi, mỗi người một con đường.”
Cô ta kích động chỉ thẳng tôi:
“ cô ta đúng không? Cô ta là người cô trong tù à?”
“Một người ở trại giam quân đội có là người tốt chắc?”
“Tần Tranh, anh mù rồi ?”
Anh kéo cô ta ra, gương mặt hiếm khi nghiêm lại:
“Đừng nghĩ xấu xa như cô. Cô là em tôi.”
Cô ta vừa khóc vừa la, đến khi Tần Tranh gọi cảnh sát, người ta mới đưa cô ta đi.
Đêm đó, anh không ngủ.
6
Sáng hôm sau, tôi có một cái tên mới: Tần Dao.
Anh nói như người khác mới biết tôi là anh em, để tránh hiểu lầm.
Con danh tiếng rất quan trọng, không để bị tổn hại vô cớ.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Không ngờ lúc cầm căn cước mới ra khỏi cửa, lại bất ngờ chạm mặt Giang Trần Vũ.
Nửa năm không , ông gầy đi nhiều, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, trong tay cầm một xấp giấy tìm người. Nhìn tôi, ông như chết lặng tại chỗ.
…
Tần Tranh nhìn theo ánh tôi, dừng lại vài giây trên gương mặt có phần giống tôi của Giang Trần Vũ, rồi cúi đầu :
“Chú của em?”
Tôi còn chưa kịp trả , Giang Trần Vũ đã lao đến.
Ông nắm chặt tay tôi, đôi đỏ hoe:
“Thư Dao, cuối cùng chú tìm được cháu rồi!”
“Nửa năm nay cháu đi đâu? cháu có biết chú lo lắng không?”
Tôi rút tay lại, giọng điềm tĩnh:
“Cháu không chết được, không cần tìm.”
Ông nhìn mái tóc ngắn ngang tai của tôi, nghẹn giọng:
“Đừng nói giận dỗi nữa, nhà với chú đi. Chú biết chú sai rồi, không nghi ngờ cháu…”
Tần Tranh nhướng mày, giọng đầy mỉa mai:
“ để tiếp tục chịu sự hắt hủi của cô con nuôi kia à? Hay lại muốn đưa em trại giam thêm một lần nữa?”
Lúc này Giang Trần Vũ mới để ý đến người đàn ông bên cạnh tôi.
Ông cảnh giác nhíu mày: “Cậu là ? Bạn trai của Thư Dao à? tôi chưa ?”
Nói rồi, ông kéo tôi ra phía sau như trước kia, giọng nghiêm nghị:
“Vân Thư Dao, chú đã nói ? Tránh xa những người đàn ông lạ đi! cháu biết rõ thân phận của người này không?”
Tôi khẽ thở dài, lấy thẻ căn cước mới ra.
“Xin lỗi, giờ cháu tên là Tần Dao.”
“Anh là anh cháu.”
Giang Trần Vũ cầm thẻ căn cước, xem đi xem lại, sắc mặt cứng đờ.
“cháu đổi tên? Còn người khác làm anh?”
Ông không nổi, lật đi lật lại căn cước.
“cháu đang lừa chú đúng không? Cố tình làm vậy để chọc tức chú?”
Tôi lấy lại căn cước, cẩn thận cất ví, cười lạnh:
“Chú có con nuôi, chẳng lẽ cháu không được có một người anh?”
Ông cau chặt mày:
“Nói cho cùng cháu vẫn đang giận.”
“Nửa năm qua chú gọi không biết bao nhiêu cuộc, cháu không xin lỗi của chú ?”
“Dù cháu ở tù ba năm, chú đã chuẩn bị sẵn đường lui cho cháu rồi, cháu…”
“Đủ rồi.”
Tôi lạnh lùng cắt ngang.
Ba năm , tôi đã cố gắng bao nhiêu để chôn giấu, tôi không muốn nhớ lại, càng không muốn nghe nhắc đến.
“Tôi đã không còn là cháu của chú nữa. Sau này đừng đến tìm. Tôi không chết được, nhưng không cần đi con đường chú đã sắp đặt.”
Nói xong, tôi nắm tay Tần Tranh định rời đi.
Giang Trần Vũ đột ngột siết chặt cổ tay tôi, lực mạnh đến mức khiến tôi tái mặt:
“cháu dùng cách này để trả thù chú, vậy cháu nghĩ đến cha mình chưa?”
“Tùy tiện một người đàn ông làm anh, đổi họ, cháu còn xứng đáng với ông ?”
Tôi nhìn ông, giọng trầm xuống:
“Tôi với chú, với cha, đều không thẹn với lòng.”
“Ngược lại, chú tự mình. Trước khi cha tôi mất, chú đã hứa sẽ chăm sóc tôi ?”
“Chú không những con nuôi, còn cô ta đưa tôi trại giam.”
“Rốt cuộc là phụ lòng cha tôi?”
Nghe xong, sắc mặt Giang Trần Vũ tái nhợt.
“Chú Tô Vãn là cô ta không nơi nương tựa, chuyện đưa cháu tù là bị che .”
“Thư Dao, chú là chú của cháu, chú có hại cháu ? Khi đó chỉ là muốn cháu được một bài học!”
Tôi lạnh người, giọng đầy châm biếm:
“ tôi cảm ơn chú à?”
“Có cần tôi trao chú một tấm bằng khen không?”
Nhìn ánh đầy chán ghét của tôi, ông sững người, không nói thêm nữa.
Ông chỉ còn biết nhìn sang Tần Tranh, giọng trầm hẳn:
“Vậy rốt cuộc cậu ta là ? Hai người quen nhau ?”
Tôi không muốn dây dưa thêm, nhưng sợ ông bám riết không buông, trả thẳng:
“Tần Tranh là anh tôi. tôi quen nhau trong trại giam quân đội.”
“Trại giam quân đội?”