Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Trưởng phòng nở nụ cười châm chọc: “Cô còn sao? công ty của bố cô ra lệnh rút vốn. Xem ra mâu thuẫn gia đình cô còn căng hơn chúng tôi tưởng.”

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Là ông ấy. bố tôi.

Ông không chỉ ruồng bỏ tôi mặt tình cảm, mà còn muốn hủy hoại sự nghiệp tôi dốc tâm gây dựng.

Ông muốn tay bóp nghẹt tôi.

Tôi nghe thấy mình thốt lên, giọng run rẩy: “Cho tôi ngày. Tôi sẽ tìm được đầu tư mới.”

Tổng giám đốc lắc đầu, gương mặt mang vẻ thương hại máy móc: “Hội đồng quản trị đã quyết rồi. Lâm Vãn, cô cứ… tạm thời nghỉ việc một thời gian đi.”

Tạm nghỉ. Nghe thật “nhân văn”.

Nhưng tôi , đây là cách đuổi khéo, buộc tôi tự viết đơn nghỉ việc.

Tôi nhìn — một người đóng vai người tốt, một người đóng vai kẻ xấu — cảm thấy khôi hài đến nực cười.

Tôi hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng dậy.

“Không cần.” — tôi ngắt lời.

“Tôi tự nguyện nghỉ việc, khỏi phải khó ai.”

Nói xong, tôi người ra khỏi văn phòng, không thèm liếc lại một lần.

tới chỗ ngồi, ánh mắt của các đồng nghiệp xung quanh đều đổ dồn phía tôi — ngạc nhiên, khó xử, và ái ngại.

Trợ lý của tôi, đôi mắt hoe đỏ, chạy đến khẽ nói: “Giám đốc Lâm… chị đừng đi mà…”

Tôi mỉm cười, vỗ nhẹ vai cô ấy: “Trên đời này, tiệc nào rồi cũng tàn.”

Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thật ra cũng có gì nhiều để dọn. Tôi gần như dồn thời gian vào công việc, đồ dùng cá nhân ít đến đáng thương.

Trong góc một ngăn , tôi tìm thấy một chiếc khung ảnh cũ.

Là tấm ảnh chụp toàn gia đình cách đây năm năm, vào dịp sinh nhật sáu mươi tuổi của bố.

Lúc đó, ông vẫn còn tràn khí sắc, tay trái ôm , tay phải choàng qua vai tôi, cười rạng rỡ.

Tôi còn nhớ rõ hôm đó ông uống rất nhiều, nắm tay tôi trước mặt mọi người mà nói:

“Đây là chiếc áo bông nhỏ của tôi, là cô con gái mà tôi tự hào nhất!”

Mặt của bức ảnh vẫn còn nét ông viết bằng bút máy, nét mạnh mẽ, bay bổng:

“Áo bông nhỏ của tôi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, rất lâu, rất lâu.

Cô gái trong ảnh, với nụ cười rạng rỡ hạnh phúc ấy, thật sự là tôi sao? Là tôi — khi vẫn còn tin vào tình thân, vào sự tự hào và yêu thương?

cả những ấm áp, cả những lời khen mà tôi từng tin tưởng, lẽ… đều là giả dối?

Tay tôi bắt đầu run rẩy, một nỗi căm phẫn và tuyệt vọng khổng lồ cuộn trào trong lồng ngực.

Tôi giật mạnh tấm ảnh ra khỏi khung, dùng sức, xé thành vô số mảnh vụn.

Rồi, không một chút do dự, tôi vung tay, ném cả những mảnh vỡ ấy vào thùng rác — như thể tôi vừa vứt bỏ quá khứ nực cười và không đáng một xu của mình.

Tôi gọi điện cho chủ , nói rằng tôi không thuê nữa, tiền cọc cũng không cần trả lại.

Tôi mở điện thoại, đặt tấm vé máy bay sớm nhất bay đến Thâm Quyến.

Tôi không muốn ở lại thành phố này thêm một giây nào nữa.

06

Tại phòng chờ sân bay, người đến người đi tấp nập, loa phát thanh lên những lời thông báo nhẹ nhàng chuyến bay.

Tôi đeo chiếc kính râm lớn, che kín nửa khuôn mặt, ngồi lặng lẽ ở một góc khuất, mấy ai để ý.

Tôi đã mua chuyến bay sớm nhất đến Thâm Quyến — một nơi không ai tôi là ai, để bắt đầu lại từ đầu.

khi tôi chuẩn bị đứng dậy tiến đến cửa lên máy bay, thì loa phát thanh đột nhiên lên một giọng nói tôi chết sững:

“Tìm người, tìm người. Cô Lâm Vãn, nếu nghe được thông báo này xin vui lòng đến quầy thông tin sân bay. Gia đình cô đang tìm cô, rất lo lắng.”

Lâm Vãn.

Cái tên quen thuộc ấy được đọc to, rõ ràng trong không gian.

Tôi ngẩn người, ngỡ rằng mình đang nghe nhầm.

Vô thức đầu lại, tôi nhìn phía quầy thông tin cách đó không xa.

Chỉ một ánh mắt, tim tôi chợt chìm xuống đáy.

.

Gia đình tôi.

Bố đang sốt ruột nói gì đó với nhân viên sân bay, ông như già đi cả chục tuổi chỉ một đêm — tóc bạc trắng, lưng còng xuống.

ngồi bên ghế chờ, không ngừng chấm mắt bằng khăn giấy, hai mắt sưng húp như quả óc chó.

Anh trai Lâm Phong cầm một tấm ảnh của tôi, đi hỏi từng hành khách: “Xin lỗi, anh/chị có thấy người này không? Đây là em gái tôi.”

Em trai Lâm Dương ngồi bệt dưới đất, vừa gọi điện, vừa lẩm bẩm như niệm chú: “Chị ơi… chị ơn… nghe máy đi mà…”

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng hoàn toàn phẳng lặng. Thậm chí còn thấy buồn cười.

Đây là gì?

Một vở kịch bi thương dàn dựng công phu sao?

Diễn cho ai xem?

đẩy tôi đến đường cùng vẫn đủ sao?

Muốn “diễn sâu” thêm một màn “gia đình nghĩa tình” trước lúc tôi rời đi?

Tôi khẽ bật cười lạnh, vali xoay người rời đi.

Ánh mắt tôi liếc qua đám người ấy, và bắt gặp chị dâu Vương Phương đang đứng phía cùng, vẻ mặt sốt ruột miễn cưỡng.

Cô ta sang càm ràm với anh tôi: “Tìm cái gì mà tìm! Cô ta lớn đầu rồi, có phải trẻ con đâu mà sợ lạc! Tôi thấy cô ta cố tình trốn tránh thì có!”

Anh tôi đột ngột lại, gầm lên giận dữ: “Cô im miệng cho tôi!!”

Giọng bố tôi lên, lẫn trong tiếng ồn ào của sân bay, nhưng tôi vẫn nghe thấy từng từ ngắt quãng: “Con gái tôi… bao giờ tắt máy quá 24 tiếng… tôi sợ… sợ gặp chuyện… xin các người, nhất định phải giúp tôi tìm được con bé…”

Giọng ông lạc đi, run rẩy.

Tôi nhìn đôi tay đã từng bế bổng tôi như nặng nề gì ngày bé, giờ đang run rẩy bất lực trước mặt người khác.

Trái tim tôi, có lẽ trong khoảnh khắc ấy, đã lung lay đôi chút.

Chỉ một chút thôi.

Rồi tôi lập tức nhớ đến bức ảnh “gia đình” đã bị photoshop để xóa tôi khỏi, nhớ đến hình ảnh tôi bị thay thế bằng một chậu cây cảnh vô tri.

Tôi hít sâu một hơi, thẳng lưng đi, không ngoái lại.

Tạm biệt.

Những người từng là gia đình của tôi.

Vở kịch này, tôi không muốn tiếp tục đóng nữa.

07

Trước cổng lên máy bay, hành khách xếp thành một hàng dài.

Tôi cúi đầu, thấp vành mũ, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

“Thưa cô, thẻ lên máy bay của cô.” — nhân viên mặt đất mỉm cười nói.

Tôi thẻ và chứng minh thư ra, trong đầu âm thầm đếm ngược: Còn phút nữa, tôi sẽ lên máy bay.

thức thoát khỏi cả.

“ Đợi đã!”

Một tiếng gọi khản đặc lên phía , tôi khỏi dòng suy .

Tôi kịp lại thì tay vali đã bị giữ chặt — là Lâm Phong.

Anh thở dốc chạy tới, tóc tai rối bù gió, mồ hôi túa trán, khuôn mặt căng thẳng như vừa chạy đua với cả thế giới.

Tôi lạnh mặt, cố giật vali ra khỏi tay anh: “Buông ra.”

“Em gái,anh không buông! ơn, nghe anh nói đã!” — anh vẫn kiên quyết giữ chặt, sức mạnh bất ngờ khiến tôi phải lùi lại một .

Xung quanh, mọi người bắt đầu dừng lại, ánh mắt tò mò đổ dồn phía chúng tôi.

Tôi cảm thấy như bị hàng chục chiếc đèn pha rọi thẳng vào người — không nơi trốn chạy.

Tôi nghiến răng, hạ giọng, từng bật ra từ kẽ răng: “Anh muốn mất mặt đến thế sao?”

“Em có thể chịu nghe anh nói là được, mất mặt thì có sao chứ!”

Và rồi, Lâm Phong bất ngờ quỳ thẳng xuống, giữa bao ánh mắt sửng sốt.

“Bịch” — đầu gối anh chạm vào sàn gạch cứng, lên một tiếng nặng nề.

Cả phòng chờ dường như lặng đi một nhịp, rồi đó là một làn sóng xì xào bùng lên.

“Trời ơi, chuyện gì vậy?” “Sao lại quỳ giữa chốn đông người thế kia?”

“Hình như là anh trai đang xin lỗi em gái, cầu em gái đừng đi.”

“Gì vậy trời, người đàn ông mà quỳ lạy thế này, đúng là mất mặt.”

Mặt tôi bừng đỏ như bị ai tạt sôi, từ cổ đến tận vành tai đều nóng rát.

bao giờ trong đời tôi cảm thấy mất thể diện đến thế.

“Lâm Phong! Anh đứng dậy cho tôi!” — tôi run rẩy giận dữ.

Nhưng anh chỉ lắc đầu, mắt lưng tròng, ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu:

“Em gái… xin lỗi em! Là tụi anh sai! Cả sai !

Chỉ cầu xin em, cho anh năm phút thôi, nghe anh nói

Nếu đó em vẫn muốn đi, anh tuyệt đối không cản!”

Anh lục tìm trong lô, rút ra một phong bì giấy dày cộp, hai tay dâng lên trước mặt tôi:“Đây là bố nhờ anh cho em! Xin em… xem thử!”

Tôi mặt đi, buồn nhìn lấy một cái: “Tôi không cần! Đồ của các người, tôi không nhận!”

“EM!”

Lâm Phong luống cuống, vội vàng xé phong bì. hấp tấp, miệng phong bì bung ra,và cả tài liệu bên trong liền rơi xuống sàn như tuyết rơi.

Giấy tờ, văn bản… và —

một cuốn sổ đỏ chói, nhỏ nhắn nhưng chói mắt vô cùng, rơi đúng dưới chân tôi.

Bìa sổ in rõ mạ vàng lấp lánh:

“Giấy chứng nhận quyền sở hữu”

08

Thời gian như đóng băng tại khoảnh khắc ấy.

Âm thanh xung quanh mờ dần — cả những lời bàn tán, những chân, cả tiếng loa sân bay…

Thế giới của tôi chỉ còn lại cuốn sổ đỏ nằm dưới chân.

Tôi như bị điều gì đó thôi thúc, từ từ cúi xuống, tay run rẩy nhặt lên.

Nặng.

Nặng hơn nhiều so với tôi tưởng.

Tôi lật trang đầu tiên của cuốn sổ.

Dòng in rõ ràng ở mục “Chủ sở hữu” — là hai :

Lâm Vãn.

Tên của tôi.

Đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không thể xử lý nổi những gì đang hiển hiện trước mắt.

“Cái này… là sao?” — giọng tôi khô khốc như giấy ráp cọ vào nhau.

Lâm Phong, vẫn đang quỳ trên sàn, ngẩng đầu lên, mắt lăn dài trên gò má: “Em gái… cả căn biệt thự đó, là của em. Bố … từ đầu đã mua chỉ dành riêng cho em.”

“Bọn anh… cả , chỉ là người thuê trọ trong căn của em.”

Thuê trọ?

Từ đó như một quả bom nổ tung trong đầu tôi.

“Không thể nào… chuyện này không thể…” — tôi lẩm bẩm, cơ thể bắt đầu run rẩy.

Lâm Phong cúi xuống nhặt thêm một xấp giấy từ đống tài liệu rơi vãi, đến trước mặt tôi.

“Em xem đi.”

Tôi nhận lấy. Đó là bảng sao kê tài khoản ngân hàng, dài suốt năm.

Bắt đầu từ ngày tôi được thăng chức, mỗi tháng vào ngày 15, đều có một khoản 50.000 tệ được chuyển thẳng vào tài khoản lương của tôi.

Dòng ghi chú luôn giống nhau: “Sinh hoạt phí.”

Tôi từng , đó là tiền thưởng dự án thành tích tốt, luôn đến cùng ngày với lương nên tôi bao giờ nghi ngờ.

Giọng Lâm Phong khàn đặc bên tai tôi, nghèn nghẹn mắt: “Đó là tiền hưu trí và toàn bộ tiền tiết kiệm của bố . em sống ở thành phố lớn vất vả, sợ em chịu thiệt, lại tính em mạnh mẽ, không muốn nhận thẳng, nên mới ra cách này.”

Tay tôi run bần bật, chỉ cầm mấy tờ giấy mỏng nhưng nặng như cả tảng đá đè lên tim.

“Tại sao… tại sao không ai nói với tôi?”

mắt tôi rốt cuộc cũng không kìm được nữa, từng giọt lớn rơi xuống giấy, nhòe nét mực in.

“Bởi em quá cứng đầu… quá muốn chứng minh bản thân. nói, cứ lặng lẽ âm thầm giúp đỡ em, để em rằng cả là do mình tự cố gắng mà có, thì em mới yên tâm sống tiếp.”

Rồi anh lấy ra thêm một tờ giấy khác — gọn nhẹ, được gấp lại , là một tờ giấy A4 bình thường.

Anh mở ra, cho tôi.

Là báo cáo chẩn đoán bệnh lý.

Tùy chỉnh
Danh sách chương