Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

13

 

“Chủ tịch Tập đoàn Hứa, Hứa Văn Châu, tối qua gặp gỡ ngôi sao hàng Trần Phi Phi, nghi ngờ có chuyện tốt sắp xảy ra!”

 

Mới mở điện thoại ra đầy rẫy thông báo.  

Thì ra tôi sinh con, anh ta vội vàng đi gặp người con gái anh .  

 

bức ảnh, hai người họ xứng đôi vừa lứa, quả là đôi trai tài gái sắc, chắc hẳn tôi nên rời đi thôi.  

 

Tôi lập tức cầm tờ thỏa thuận ly ấn chuông cửa Hứa Văn Châu.  

 

Thực ra tôi có trực tiếp mở cửa bằng vân , nhưng tôi không muốn làm .  

 

“Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.”  

 

Cô ta dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, khuôn mặt quen thuộc ấy khiến tôi hơi choáng váng.  

 

Lần còn mang về luôn!  

 

Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó bình tĩnh bước vào.  

 

Hứa Văn Châu nhíu mày, khi nhìn thấy tôi thì rõ ràng hơi ngẩn ra.  

 

Trần Phi Phi cười chớp mắt với Hứa Văn Châu:  

 

“Em luôn bật điện thoại 24/7, có gì liên lạc em nhé.”  

 

Cô ta đi rồi, cửa đóng lại.  

 

Câu nói đầy mập mờ ấy, Hứa Văn Châu không hề có vẻ ghét bỏ, có thấy là anh ta thật sự cô ta.  

 

“Rốt cuộc sao lại nhớ tới tìm tôi ?”

  

Anh ta đứng dậy rót cho tôi một ly trà.  

“Đây, em uống trà mật ong bưởi, ngọt 70%.”  

 

Tôi không nhận, mà lại đặt tờ thỏa thuận ly bàn:  

 

“Hứa Văn Châu, ta ly đi!”  

 

Hứa Văn Châu cầm ly trà, cứng lại giữa không trung. 

 

Một lúc sau, anh ta ngồi xuống đối diện tôi, nhìn tôi lạnh lùng:  

 

“Lý do là gì?”  

 

“Giữa ta không có tình , mối quan hệ như là không bình thường.”  

 

“Ha ha ha…” Anh ta cười điên cuồng.  

 

Là vui vẻ, tức giận, hay là cảm xúc gì khác, tôi không rõ, là khi đến cửa anh ta mới thêm một câu:  

 

“Tôi ký rồi.”  

 

ngôi cũ, đứa bé ngủ.  

 

Tôi nhẹ nhàng vỗ về:  

 

“Con à, mẹ rất muốn đưa con đi, nhưng bây giờ mẹ chưa đủ khả năng bảo vệ con.”  

 

“Bây giờ con tạm sống cùng ba, bà, mẹ nhanh chóng đến đón con.”  

 

Đứa bé như một viên ngọc trai, nhìn càng lâu càng không nỡ rời xa, nhưng tôi phải quyết định ngay lập tức.  

 

Khi tôi đang thu dọn quần áo ít ỏi thì cửa bị gõ mạnh.  

 

“Tống Noãn, mở cửa!”  

 

Tôi sợ làm mẹ đứa bé thức giấc, vội vã mở cửa.  

 

Ở cửa, Hứa Văn Châu mắt hoe, mệt mỏi:  

ta nói chuyện một chút.”  

 

tôi có gì để nói chứ?  

 

“Không nữa.”  

 

“Em thật sự không thương xót tôi con sao?”  

Hứa Văn Châu từng lời đều như đâm vào tim tôi.  

 

“Tôi không bỏ con, là tôi không mang con đi được.”  

 

Trước cửa tắm, tôi gào , nước mắt tuôn rơi.  

 

Hứa Văn Châu khẽ cười, mắt hoe, từng bước tiến lại gần tôi:  

 

là, Tống Noãn, em không tôi đúng không?”  

 

“Tôi , anh có cho tôi không?”  

 

Những suy nghĩ chôn sâu lòng bỗng nhiên bật ra, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng rồi lại bắt hối hận.  

 

Lẽ ra tôi phải giấu kín những suy nghĩ .  

 

Hứa Văn Châu đột ngột ôm chặt lấy tôi, cười lớn:  

“Được, Tống Noãn muốn, anh cho em tất cả.”  

 

Tối đó tôi cầm vali rời khỏi cũ.  

 

Nhưng không phải bỏ trốn, mà là bị Hứa Văn Châu dẫn đến anh ấy.  

 

Trần Phi Phi cũng ở đó.  

 

“Chị dâu, nghe em giải , em thật sự là em họ của Hứa Văn Châu.”  

 

“Trước đây anh ấy bảo em giúp anh ấy học cách làm con gái , bị chụp lại. Anh ấy mắng em một trận thậm tệ, nếu không vì khoảng cách xa, chắc chắn tát em một cái.”  

“Lần thứ hai anh ấy lo lắng, nói chị không anh ấy, không cho anh ấy lại gần, bảo em giúp anh ấy một chút.”   

“Nhưng chị yên tâm, lần sau chắc chắn không có nữa.”  

 

Nhìn người đàn trước mặt, tai bừng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh gọt táo, thật là ngốc nghếch mà dễ thương.  

 

Trần Phi Phi vẫn còn thao thao bất tuyệt. 

 

Hứa Văn Châu đứng dậy đuổi cô ấy đi:  

 

“Giải xong thì mau đi đi, đừng làm phiền anh chị dâu.” 

 

“Coi trọng vợ hơn em gái à!”  

 

“Biến!”  

 

Cuối cùng cũng yên tĩnh.  

 

Hứa Văn Châu ngồi cạnh tôi, có vẻ vụng về:  

“Đừng nghe cô ấy nói linh tinh.” 

 

Tôi mỉm cười.  

 

“Anh em lúc nào?”  

 

Anh gãi :  

 

“Chắc là lần tiên gặp em.”  

 

“Lúc hội nghị?”  

 

Anh liếc nhìn tôi một cái:  

 

“Không phải, là 12 năm trước ở bệnh viện.”  

 

“Cậu bé đó là anh sao?”  

 

“Ừ.”  

 

Quả thật duyên phận thật kỳ lạ.  

 

Mãi quay vòng rồi lại quay về.  

 

Một buổi chiều cách đây 12 năm, bố tôi gặp tai nạn xe hơi, nghe nói có một cậu bé giúp đưa ấy vào bệnh viện.  

 

Lúc tôi mới 10 tuổi, nhìn thấy bố mình đầy máu.  

Cảm giác kinh hoàng lấn át nỗi sợ hãi, không còn thời gian để lo nghĩ gì khác.  

 

Tối đó, bố vẫn ra đi.  

 

Từ đó bệnh viện trở thành cơn ác mộng của tôi, cậu bé kia không tìm được.  

May mà giờ đây lại gặp lại.  

 

“Cảm ơn anh!”  

 

“Không có gì.”  

 

Hứa Văn Châu lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng trái tim anh lại rất ấm áp.  

 

Tôi vừa khóc vừa cười.  

 

Hứa Văn Châu luống cuống, chân lóng ngóng.  

Tôi nhìn người đàn trước mặt, gương mặt vụng về lau nước mắt cho tôi:  

 

là tối đó…”  

 

Anh ngừng lại, đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, gương mặt nghiêm túc:  

 

“Tống Noãn, mặc dù cách làm sai rồi, nhưng anh cố gắng trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt.”  

 

“Được rồi.”  

 

tôi tổ chức một đám cưới hoành tráng, khách mời đông đảo.  

 

Tôi vẫn ổn, có con làm lá chắn, nhưng Hứa Văn Châu thì không may mắn như .  

 

Rượu cứ liên tục được rót ra, một ly , một ly trắng.  

 

số đó, thân của Hứa Văn Châu, Chu Hành Xuyên, lúc ra về kéo anh ấy, nước mắt rơi lả chả:  

 

“Hứa đại ca, với cái bại liệt của anh, tôi nghĩ anh sống độc thân cả đời ấy chứ.”  

 

“Không ngờ anh lại kết trước có con rồi.”  

 

“Tốt lắm!”  

 

Rồi quay sang tôi cười nói:  

 

“Vất vả cho chị dâu nhiều rồi.”  

 

Hứa Văn Châu cười nói:  

 

“Cảm ơn, nhanh về nghỉ đi.”  

 

Anh ấy lén nắm tôi.  

 

Cảm giác thật ấm áp.  

 

Khách mời về hết, đứa bé cũng được bà ôm đi rồi.  

 

Hứa Văn Châu nằm xuống giường, nhìn hai cuốn sổ trên , cười ngây ngất:  

“Cuối cùng cũng thành chính thức rồi.”  

 

“Cái gì?”  

 

“Không có gì, vợ à, anh em.”

  

Đây là lần tiên tôi nghe Hứa Văn Châu nói tôi.  

 

Ngọn nến phòng tỏa sáng, tôi cảm thấy trái tim như đang nhảy múa, rung động mạnh mẽ.  

 

Tôi chủ động tới về phía trước, nhẹ môi anh ấy:  

 

“Hứa Văn Châu, em cũng anh.”  

 

Ngay sau đó, trời đất xoay vòng, đôi mắt mơ màng của anh ngập tràn sắc màu:  

 

“Vợ à, đêm tân , tối nay anh bù lại tất cả những gì nhịn năm qua.”  

 

Đêm đó tôi cuối cùng hiểu thế nào là “hồ nước vỡ tung, đao kiếm vang .”

 

16

 

sau buổi trưa, tôi tỉnh dậy, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, những trò đùa tôi lại nổi .  

 

Tôi cố tình làm mặt nghiêm túc:  

 

“Hứa tổng, lần anh còn định đuổi việc tôi không?”  

 

Hứa Văn Châu hiếm khi mặt , ngại ngùng nói:  

 

“Lần thì không nữa.”  

 

“???”  

 

Nhìn người đàn đứng bên cửa sổ, đôi mắt ôn nhu đùa với đứa bé.  

 

Sau một lúc, tôi cười rồi lại nằm xuống giường, thì ra sáng sau, anh ấy giận dữ là vì cái đó.

  

Nhưng ai mà không !  

 

Quả thật là một người đàn vừa ngại ngùng vừa dễ thương!  

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ được mình từ phần mềm dịch.

, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé ngồi thôi chứ chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới


🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương nhiều nhiều 💖
— Xuxu – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương