Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Em luôn dùng anh trai mình làm lá chắn, biến lòng thương hại và trách nhiệm của mọi người thành con bài mặc cả của em.”
Trong lúc nói chuyện, đấm anh siết chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch.
“Đáng tiếc là tôi đã điều tra ra, em chỉ là một con gái riêng, thậm chí vào khoảnh khắc cuối cùng khi anh ấy chết, em vẫn đang chia cắt tài sản nhà họ Quý!”
Quý Hiểu Cát cuối cùng không chịu nổi nữa, cô ấy quỳ sụp xuống, khóc lớn: “Anh Mục Trần, em bị ép buộc, là thế giới này làm khó em, ngoài việc cầu xin anh giúp đỡ, em còn biết làm thế nào?”
Lục Mục Trần cúi xuống nhìn cô ấy, ánh mắt sắc như dao.
“Vậy thì sao? Để sót, em có thể giẫm đạp lên người khác mà lên?”
“Em không nên, tuyệt đối không nên, dùng đoạn này để làm tổn thương vợ tôi!”
Không khí ngưng trệ đến cực điểm, Quý Hiểu Cát bướng bỉnh lắc đầu: “Có thực sự chỉ vì em dùng đoạn không? Chẳng lẽ không phải anh Lục Mục Trần đã phải lòng em ! Nên mới tìm Thẩm Thanh Hòa làm thế thân!”
Anh như bị chạm vào nỗi đau, đột hét lớn: “Câm miệng!”
Căn phòng ngay lập tức im lặng, chỉ còn lại hơi thở dồn dập và gấp gáp của anh.
Thân phận của Lục Mục Trần không bao giờ thừa nhận, mình đã từng yêu người phụ nữ giả tạo và độc ác này.
Cơn đau dữ dội lan khắp lồng ngực, anh nuốt khan nửa ngày mới thốt ra một câu:
“ không phải vì lòng thương hại… tôi đã nên nhận ra bộ mặt thật của em sớm hơn.”
“Và cũng không khiến tôi làm tổn thương Thanh Hòa, làm mất đứa con đầu lòng của chúng tôi!”
Lông mày Lục Mục Trần khẽ động, nhưng đáy mắt không còn chút dao động nào.
Anh vẫy tay gọi cấp :
“Đưa cô ấy đến vùng Đông Nam quản thúc, không được phép quay nửa bước.”
Vùng Đông Nam tuy ít chiến sự, nhưng môi trường khắc nghiệt, Quý Hiểu Cát chắc chắn không thể chịu đựng được.
Cấp tuân lệnh, hai sĩ quan kéo Quý Hiểu Cát đang mềm nhũn sàn dậy.
Cô ấy giãy giụa gào thét:
“Không, không! Anh Mục Trần, em sai rồi! Đừng đưa em đến đó, nơi đó không có cả, em phát điên mất!”
Bóng lưng người đàn ông vô cảm.
Mặc cho cô ấy gào khóc, anh cũng không hề quay đầu lại.
Khoảnh khắc cánh sắp đóng lại, Quý Hiểu Cát như mất hết lý trí, hét lên:
“Tất cả đều là do anh nuông chiều mà ra! Chúng ta sạch hơn ?”
“Dám nói những năm qua, anh không có chút tình cảm nào với tôi?”
“ không phải Thẩm Thanh Hòa rời , giờ cô ấy cũng bị anh đối xử đến mức như tôi!”
“Rốt cuộc anh chính là một tên khốn!”
Trong phòng chỉ còn lại một sự im lặng, suy nghĩ của người đàn ông rối bời.
Anh nhìn chằm chằm ra ngoài sổ, kết quả này rốt cuộc là do gây ra.
08.
Hai năm , Hội nghị Trao đổi Y học Quân khu.
Tôi đứng ánh đèn sân khấu, trong bộ vest công sở, thuyết trình bục.
Tính cách cũng đã tôi luyện trở nên điềm tĩnh, bên là các chuyên gia từ các quân khu và viện nghiên cứu hàng đầu.
Tôi thu lại con trỏ laser, khẽ cúi đầu, giọng nói bình tĩnh và rõ ràng.
“Phần trình bày của tôi kết thúc, xin cảm ơn quý vị.”
Tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều.
Tôi bước xuống bục, ánh mắt lướt qua hàng ghế lãnh đạo một cách lịch sự, không dừng lại bất cứ .
Lục Mục Trần cũng ngồi hàng ghế đó, anh ta mặc quân phục, từ khi nhìn tôi, ánh mắt anh ta chưa từng rời khỏi tôi.
Giờ nghỉ giữa buổi hội nghị, tôi cầm một cốc nước ấm, tựa vào sổ kính sát đất cuối hành lang.
truyền đến tiếng bước chân vững vàng, từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại lưng tôi.
Tôi không quay đầu lại.
“Thanh Hòa.”
Giọng anh ấy, trầm ổn hơn trong ký ức.
Tôi quay người lại, mặt là nụ chuyên nghiệp vừa phải.
“ trưởng Lục, có chuyện không?”
Đồng tử Lục Mục Trần đột ngột co lại, như thể bị ba từ này đâm phải.
Anh ấy nhìn chằm chằm tôi, như muốn tìm ra dù chỉ một chút dấu vết của quá khứ khuôn mặt bình thản của tôi.
“Chúng ta… có thể nói chuyện được không?”
“Nói chuyện ?”
Tôi hỏi một cách thản , ánh mắt trong suốt, không chút gợn sóng.
“ anh còn muốn biết chi tiết dự án hôm nay, có thể đợi đến buổi họp tiếp theo, mọi người cùng nhau thảo luận.”
Anh ấy nuốt khan, khó khăn mở lời: “Anh muốn nói chuyện chúng ta.”
Tôi khẽ nhếch mày.
“ trưởng Lục, giữa chúng ta, ngoài dự án này ra, không có để nói.”
“Chuyện năm xưa…”
“Chuyện năm xưa, đã kết thúc rồi.” Tôi dứt khoát ngắt lời anh ấy.
“Khoảnh khắc đơn xin ly hôn được phê duyệt, chúng ta đã là người xa lạ.”
Sắc mặt Lục Mục Trần lập tức tái nhợt, anh ấy tiến lên một bước, định đưa tay lấy cổ tay tôi.
“Thanh Hòa, không phải như vậy, Quý Hiểu Cát cô ấy…”
Bàn tay anh ấy dừng lại giữa không trung.
Một bàn tay ấm áp hơn, đã lấy tay tôi một bước, đặt một cốc cà phê nóng hổi vào lòng bàn tay tôi.
“Bên ngoài lạnh, uống chút nóng .”
Giọng Cố Thời Dự ấm áp như ngọc, tự vang lên bên cạnh tôi.
Anh ấy mặc bộ vest màu xám được cắt may vừa vặn, ánh mắt sắc bén.
Anh ấy liếc nhìn cánh tay đang căng thẳng của Lục Mục Trần, rồi quay sang tôi, thản chỉnh lại lọn tóc mai bên tai tôi.
Ánh mắt Lục Mục Trần lập tức hóa thành lưỡi dao, chiếu thẳng vào Cố Thời Dự.
“Anh là ?”
Cố Thời Dự lúc này mới chuyển tầm nhìn sang anh ta, lịch sự cúi đầu, nhưng khí chất không hề nhượng bộ.
“Đã nghe danh trưởng Lục từ lâu, tôi là Cố Thời Dự.”
Anh ấy tay tôi không buông, ngược lại còn siết chặt hơn.
Rồi từ từ nói: “ trai hiện của Thanh Hòa.”
Không khí dường như đông cứng lại.
Ánh mắt Lục Mục Trần từ kinh ngạc, đến không thể tin được, cuối cùng lắng lại thành sự tối tăm.
Cố Thời Dự lại như không hề hay biết, anh ấy tiếp tục mỉm bổ sung.
“Đồng thời, cũng là nhà đầu tư kỹ thuật cho dự án lần này.”
“Vừa rồi nghe bác sĩ Thẩm nói, có vẻ như ngài rất quan tâm đến một số chi tiết kỹ thuật của dự án?”
Anh ấy khéo léo lái câu chuyện trở lại công việc, với thái độ điềm tĩnh.
“Đội ngũ của tôi đang phòng nghỉ bên kia, ngài không phiền, chúng ta có thể qua đó nói chuyện ngay bây giờ.”
“Còn Thanh Hòa,” Cố Thời Dự cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt lập tức dịu dàng.
“Cô ấy đã chuẩn bị báo cáo liên tục mười mấy giờ, cần được nghỉ ngơi.”
Anh ấy chặn đứng mọi khả năng Lục Mục Trần có thể gây khó dễ, vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa công và tư.
Lục Mục Trần đứng chôn chân chỗ.
Tôi không thèm nhìn anh ấy thêm một lần nào nữa, lấy tay Cố Thời Dự.
“Chúng ta thôi.”
Anh ấy với tôi, kéo tôi , thản bước qua bên cạnh Lục Mục Trần.
Truyện được edit bởi team Deiu, bản edit xuất hiện chỗ đều do bên Mê và các bên khác cop của bên mình.
09.
Ngày hôm tan ca, của Lục Mục Trần đã đậu cổng bệnh viện tôi.
Anh ấy dựa vào , bộ đồ thường phục không che giấu được sự mệt mỏi giữa hai lông mày.
tôi, anh ấy tiến lên vài bước, chặn đường tôi.
“Thanh Hòa, chuyện của chúng ta năm xưa chắc chắn có hiểu lầm.”
Tôi dừng lại, lạnh lùng nhìn anh ấy.
“Vậy những bức thư tình đầy chân tình trong két sắt của trưởng Lục cũng là hiểu lầm?”
Anh ấy nghẹn lại câu nói của tôi: “Em… em đã hết rồi sao?”
Tôi lười tranh cãi với anh ấy nữa, quay người định vòng qua bên kia.
Đúng lúc này, một tiếng động cơ chói tai xé tan sự tĩnh lặng của buổi hoàng hôn.
Tôi theo bản năng quay đầu lại.
Một chiếc ô tô màu trắng, đang điên cuồng lao thẳng tôi đang đứng.
Thời gian dường như ngưng đọng.
Tôi thậm chí có thể nhìn rõ khuôn mặt méo mó đầy hận thù của Quý Hiểu Cát ghế lái.
Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể cứng đờ chỗ, thậm chí còn quên cả việc né tránh.
Đột , một lực mạnh mẽ từ đẩy tôi ra!
“Rầm——”
Âm thanh kim loại va chạm chói tai lẫn với tiếng xương cốt vỡ vụn.
Tôi ngã mạnh xuống đất, khuỷu tay bị trầy xước một mảng lớn, đau rát.
Nhưng tôi không quan tâm nữa.
Tôi nhìn chiếc ô tô màu trắng đã tông vào bồn hoa, đầu hoàn toàn hư hỏng, và Lục Mục Trần đang nằm trong vũng máu cách tôi vài mét.
Máu tươi nhanh chóng lan rộng từ người anh ta, nhuộm đỏ mặt đất sẫm màu.
“Thời Dự!”
Tôi không biết Cố Thời Dự đến từ lúc nào.
Anh ấy chạy đến, đỡ tôi dậy, ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói run rẩy.
“Thanh Hòa đừng sợ, anh đây, em không sao là tốt rồi… không sao là tốt rồi…”
Cảnh sát và người qua đường vây lại, có người đập vỡ sổ , kéo người bên trong ra.
Quý Hiểu Cát tóc tai rối bù, trán đầy máu, nhưng vẫn điên dại.
“Thẩm Thanh Hòa! sao! sao tôi chẳng còn , mà cô lại có thể tốt như vậy!”
“Vốn dĩ tất cả đều phải là của tôi! Tất cả đều phải là của tôi!”
Tiếng của cô ấy sắc nhọn chói tai, như một kẻ điên hoàn toàn mất kiểm soát.
Lục Mục Trần được đưa lên cứu thương khẩn cấp, anh ấy nhìn tôi, môi mấp máy, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng.
Tôi đọc được khẩu hình miệng của anh.
Anh ấy nói là: “Xin lỗi.”
…
đó, tôi nghe nói Quý Hiểu Cát bị kết án tù chung thân vì tội cố ý giết người không thành.
Tất cả sự không cam tâm của cô ấy, bị tiêu hao hết trong nhà tù lạnh lẽo.
Lục Mục Trần… anh ấy không chết, nhưng cột bị tổn thương nghiêm trọng, phần đời còn lại phải lăn.
Vị trưởng trẻ tuổi nhất quân khu, đã dùng cách này, trả hết cái món nợ mà anh ấy tự cho là mình thiếu.
Anh ấy xin xuất ngũ sớm, từ đó không còn xuất hiện trong thế giới của tôi nữa.
Trong căn hộ mới sáng sủa, Cố Thời Dự đang cẩn thận gọt một quả táo cho tôi.
Ánh nắng xuyên qua sổ, phủ một lớp ánh sáng dịu dàng lên khuôn mặt ôn nhu của anh.
Anh đưa miếng táo đã cắt sẵn đến miệng tôi, sự xót xa trong mắt gần như tràn ra.
“Bác sĩ nói, em chỉ bị thương ngoài da, may mắn là không làm tổn thương đến gốc rễ.”
Anh dừng lại, lấy tay tôi, lòng bàn tay anh ấm áp.
“Em bé của chúng ta, cũng rất tốt.”
Tôi kinh ngạc, mình lại đang nuôi dưỡng một sinh mệnh mới.
Nhẹ nhàng vuốt ve bụng vẫn chưa rõ ràng của mình.
Cuộc mới thuộc tôi, mới chỉ bắt đầu.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ truyện này được mình từ phần mềm dịch.
truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà tu vì nghèo” 🙏
🔸 5k – mình hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ truyện mới
🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu – làm vì đam mê, nhờ 😎