Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nặc Nặc Không Còn Ngoan Nữa
Chương 3
← Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương tiếp →
【Chương 8】
Cả đêm, Hách Tranh ngồi trong văn , liên tục lướt tin tức, nhưng vẫn không bất kỳ tung tích nào của Nguyễn Nặc.
Cơn bất an trong dâng cao.
lý riêng nhìn sắc mặt anh ta u ám, cẩn thận lên :
“Hách tổng, bây giờ cả mạng xã hội đang công kích nhân dữ dội. Video đêm qua tại lễ
trao giải lan rất mạnh. Chúng ta có cần kiểm soát dư không? Ít nhất… nên xóa bớt các xúc phạm nặng nề.”
Hách Tranh đang định trả , thì tin nhắn của Doãn Lộc hiện lên trên màn hình:
“Anh à, cảm ơn anh tất cả những gì anh đã làm cho em. Em tự tay nấu món sườn chua ngọt anh thích nhất, đợi anh đến ăn nhé~”
“Chỉ là… vẫn có người em cướp đi vận may của chị dâu mới đoạt được vương miện
Hoa hậu. Em buồn một chút… nhưng không , chỉ cần anh tin em là được.”
“À đúng rồi, chị dâu… chị ấy vẫn ổn chứ? Hôm qua em có gặp ở lễ trao giải.
Ánh mắt chị ấy nhìn em vẫn còn rất oán hận, còn mấy câu khó nghe nữa… Nhưng em hiểu mà, chị ấy đã phải trải qua quá nhiều chuyện rồi.”
Nguyễn Nặc mà còn dám trưng mặt đó với Lộc Lộc?
Chút bất an vừa nhen nhóm trong Hách Tranh tức bị đè xuống.
Cô ta vẫn như thế—không biết suy nghĩ toàn cục, nào cũng đem cảm xúc viết hết lên mặt.
Giọng anh ta lại trở vẻ lạnh nhạt quen thuộc:
“Chuyện trên mạng không cần quan tâm. Dồn toàn tài nguyên PR cho Lộc Lộc, đẩy mạnh hai chủ đề
‘#Doãn_Lộc_xứng_đáng_vô_cùng#’ và ‘#Doãn_Lộc_đẹp_ngoài_lẫn_trong#’.
Thuê thêm vài blogger viết bài PR, nhấn mạnh gương mặt đẹp như tượng khi cô ấy lên sân khấu tối qua.”
lý còn định lên khuyên, nhưng Hách Tranh đã kiên nhẫn phất tay:
“Cứ làm theo tôi. Tiếp tục tìm Nguyễn Nặc, người thì tức đưa .”
Dứt , anh ta đứng dậy, rời khỏi văn , đi thẳng tới căn hộ của Doãn Lộc.
Bữa cơm hôm đó, không khí trên bàn ăn có chút gượng gạo.
Doãn Lộc Hách Tranh cứ cắm cúi gắp cơm, tâm trí rõ ràng không đặt ở đây, liền thử dò hỏi:
“Anh à… chị dâu vẫn còn giận em chuyện cướp vương miện à?
Hôm qua em chị ấy không có váy mặc, còn tốt bụng cho chị mượn lễ phục dự của em mà.
Ai ngờ chị ấy không biết điều, còn đẩy em ra…”
Tay Hách Tranh khựng lại giữa không trung.
Ánh mắt tuyệt vọng trắng bệch của Nguyễn Nặc tối qua lại lướt qua trong đầu anh.
Cơn bực bội lạ lùng lại dâng lên trong .
Anh đặt đũa xuống, không còn chút khẩu vị.
sắc mặt anh khó coi, Doãn Lộc vội vàng tiếp:
“Chị ấy mà cứ làm loạn như , không sợ ảnh hưởng đến danh của tập đoàn ?
Em còn lo… chị ấy sẽ làm chuyện gì cực đoan.
Giờ trên mạng có không ít người chị ấy không xứng làm vợ anh …”
Hách Tranh vô thức cầm điện thoại, mở hot search lên.
Đập mắt là vô số ảnh chế và lẽ bôi nhọ.
Mặt Nguyễn Nặc bị ghép mấy ảnh cười cợt rẻ tiền, phần toàn những biệt danh nhục mạ nặng nề.
Thậm chí còn có người hẳn hashtag riêng, liệt kê những “tội trạng” của cô.
Mức độ độc ác đã vượt xa tưởng tượng của anh.
Một nỗi lo không tên bắt đầu lan nhanh.
Anh tức cầm điện thoại, định gọi cho lý yêu cầu xử lý đám ác ý đó.
Điện thoại vừa nối máy, đầu dây kia vang lên giọng hoảng hốt:
“Hách tổng! Có tin bố của nhân rồi ạ!”
【Chương 9】
Hách Tranh bừng tỉnh:
“Ông ấy rồi? Mau đưa ông ấy !”
“Nhưng mà…” Giọng lý mang theo do dự, “chúng tôi tra được thông tin từ nhà tang lễ. Ông ấy… đã rồi.
Chiều qua, có người ông một mình đi phía biển, kéo thế nào cũng không dừng lại được.”
“Là chính nhân làm thủ tục hậu sự, sắp xếp hỏa táng, rồi đưa ông an táng cạnh mộ mẹ cô ấy.”
“ rồi…?”
Hách Tranh choáng váng, đột ngột đứng bật dậy:
“Không thể nào!”
Anh không thể tiếp nhận được sự thật này.
Người đàn ông đó tuy đầu óc có vấn đề, nhưng dù từng dùng ông ép buộc Nguyễn Nặc,anh chưa bao giờ nghĩ ông thật sự sẽ .
“Nguyễn Nặc ? Giờ cô ấy ở ?”
Giọng anh trầm xuống, khàn đặc căng thẳng, mang theo cả run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra.
lý hạ thấp giọng:
“ nhân lo hậu sự xong thì rời nghĩa trang… từ đó đến giờ, không ai liên lạc được nữa.”
“Ùng” một , đầu óc Hách Tranh hoàn toàn trống rỗng.
Anh chẳng còn tâm trí ý đến Doãn Lộc cạnh.
Vơ vội áo vest, anh lao thẳng ra khỏi cửa.
Doãn Lộc vội vã chặn anh lại.
“Anh à, anh đi ?”
“Anh đi tìm Nguyễn Nặc!”
“Không được!”
Giọng Doãn Lộc nghẹn lại như sắp khóc:
“Anh đã hứa với em rồi mà! Anh chỉ cần em lấy được vương miện hoa hậu thì anh sẽ ở em đón sinh nhật!
Với lại bây giờ anh đi tìm chị dâu, chị ấy chắc chắn đang nổi nóng!
Bảo đang tìm rồi!
Anh đi với em tới buổi đấu giá được không? Chỉ một thôi, đấu giá xong mình liền!”
Hách Tranh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ta, lại nhớ đến hứa “phải chăm sóc cô ấy cả đời, không cô ấy tủi thân”.
Anh do dự mấy giây, cuối cùng nhượng :
“Được. Chỉ một thôi.”
Doãn Lộc tức nín khóc, mỉm cười, kéo tay anh ra ngoài.
Đêm đấu giá rực rỡ ánh đèn và chạm ly.
Nhưng Hách Tranh cứ bồn chồn đứng ngồi không yên, toàn đầu óc chỉ quanh đi quẩn lại một chuyện— Nguyễn Nặc tích, và bố cô ấy đã .
Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên sân khấu.
Một món đấu giá vừa được nhân viên bày ra.
Đó là một chiếc trâm cài áo bằng ngọc phỉ thúy… mà quen đến thế?
Anh khẽ nheo mắt nhìn kỹ—Rồi cả người ngây ra.
Đó chính là món quà đắt giá đầu tiên anh tặng Nguyễn Nặc khi theo đuổi cô— chiếc trâm phỉ thúy cổ mà cô trân trọng suốt nhiều năm.
Tại nó lại xuất hiện ở đây?
Sắc mặt Hách Tranh sầm xuống. Anh lạnh giọng ra lệnh cho sĩ đứng sau:
“Đi điều tra. Ngay tức.”
Vài phút sau, sĩ trở lại, đưa cho anh một đoạn video.
【Chương 10】
Trong video, một người phụ nữ đội mũ, che nửa khuôn mặt, đưa chiếc trâm cho nhân viên đấu giá.
Dù có bị che đi, Hách Tranh vẫn nhận ra ngay— đó là Nguyễn Nặc.
sĩ hạ giọng:
“Hách tổng, nhà đấu giá xác nhận… chính là nhân ủy thác bán món đồ này.”
Không chỉ , câu tiếp theo khiến mày anh nhíu chặt:
“Chúng tôi tra thêm được, gần đây nhân đã liên tục bán đấu giá hoặc ký gửi rất nhiều
trang sức, đồng hồ xa xỉ và túi bản giới hạn… đều là những thứ ngài tặng trong suốt các năm qua.”
Hách Tranh nhìn hình ảnh Nguyễn Nặc tĩnh ký tên trong camera, đồng tử khẽ co lại.
Cô ấy… đem tất cả đồ anh tặng… bán sạch?
Hách Tranh bật dậy, không ngồi thêm nổi một giây nào.
Anh lao ra khỏi hội trường đấu giá như trí.
đến biệt thự, anh xông thẳng thay đồ.
Trống trơn. Một nửa tủ đồ… đã bị dọn sạch hoàn toàn.
Một suy nghĩ khủng khiếp như cơn bão ập đến—
Nguyễn Nặc không giận dỗi. Cô ấy đang xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến anh. Cô ấy muốn rời khỏi anh hoàn toàn.
“Không… không thể nào…”
Anh lẩm bẩm, giọng run lên hoảng sợ.
“Tôi không cho phép!”
Anh như phát điên, gầm lên với sĩ đang chạy đến:
“Đi tìm! Lật tung cả thành phố lên cũng phải tìm được cô ấy! Tìm bằng được cho tôi!”
Hách Tranh sử dụng toàn quan hệ, gần như đảo lộn cả thành phố truy tìm.
Nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức nào của Nguyễn Nặc.
Vài ngày sau, mắt anh thâm quầng, cằm lởm chởm râu, khí tức nặng nề đến mức ai cũng không dám đến gần.
Một đêm khuya, anh ngồi một mình trong làm việc, màn hình hiện đầy những chửi rủa Nguyễn Nặc.
Không hiểu , anh lại mở tài khoản cá nhân của cô.
Tin nhắn và nhục mạ dày đặc— đa phần là xúc phạm, nguyền rủa, chế giễu.
Có cả những nhắm người thân của cô.
Anh xem từng dòng, từng dòng— bàn tay nắm chuột siết chặt.
Anh chưa từng nghĩ đến—Nguyễn Nặc mỗi ngày đều phải đối mặt với loại bạo lực mạng kinh khủng như thế.
Đúng ấy, lý gõ cửa bước , sắc mặt nghiêm trọng:
“Hách tổng, đã điều tra ra rồi. Người thuê thủy quân đăng bài công kích cô Nguyễn Nặc… là người của đội Doãn Lộc.”
Hách Tranh ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt tràn đầy không thể tin nổi:
“Lộc Lộc? Không thể nào.”
Trong anh, Doãn Lộc luôn là cô gái đơn thuần, thiện lương, cần được anh che chở…
có thể âm thầm làm ra những chuyện dơ bẩn như ?
Anh tức rời văn , lái xe đến thẳng căn hộ của Doãn Lộc.
Anh phải hỏi rõ ràng tận mặt.
Đứng trước cửa, anh còn đang định ấn chuông, thì trong vang lên Doãn Lộc đang vui vẻ chuyện điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng mà độc ác:
“Con ngu Nguyễn Nặc ấy, tốt nhất là đừng bao giờ quay lại nữa!
Hừ, tao có thể khiến mẹ nó ‘bị tai nạn’ , còn bố nó thì thành thằng ngốc mà chẳng ai nghi ngờ gì, thì đùa nó chẳng dễ như bỡn?”
“Loại người như nó, sinh ra là làm bàn đạp cho tao thôi! Cũng xứng tranh đàn ông với tao? Tranh vương miện với tao?”
ngoài, Hách Tranh như bị sét đánh. Toàn thân cứng đờ, máu như chảy ngược.
Anh không tin nổi tai mình.
Cô gái mà anh đã bảo suốt bao nhiêu năm—
mà có thể vừa cười vừa thốt ra những độc ác như thế?
Mẹ của Nguyễn Nặc “tai nạn”… thì ra là do cô ta cố ý? Còn cái của bố Nguyễn Nặc… cũng có dính líu đến cô ta?
Cảm giác lạnh buốt dâng từ bàn chân, tràn khắp người.
Thất vọng. Phẫn nộ. Bị phản bội.
Và cả nỗi tội lỗi dâng trào đối với Nguyễn Nặc— tất cả như dây leo siết chặt lấy tim anh, khiến anh nghẹt thở.
Anh không bước .
Chỉ lặng lẽ xoay người rời đi, như một kẻ hồn.
Hình tượng Doãn Lộc trong anh, hoàn toàn sụp đổ.
Và tình cảm tội lỗi anh dành cho Nguyễn Nặc— từ nay trở đi, sẽ không bao giờ dứt ra được nữa.