Tôi đang tạm trú ở nhà khách quân khu đến ngày thứ ba thì vợ của thủ trưởng đột nhiên dẫn theo một đám người ập vào. Không nói không rằng, cô ta ném cho tôi một tấm chi phiếu.
“Cầm lấy rồi cút khỏi quân khu. Đừng tưởng có tí nhan sắc thì có thể bám được chồng tôi. Tôi đang mang thai, cô không có cửa đâu.”
Cằm hất cao, ánh mắt đầy khinh miệt, như thể đang nhìn một con kiến mà cô ta chỉ cần nhấc chân là có thể nghiền nát.
Mấy người nhà trong khu cũng kéo đến hóng chuyện, xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập khinh thường, chẳng khác nào nhìn thấy tiểu tam thật sự.
Tôi biết, đây đúng là địa bàn của thủ trưởng Lục Thừa Ngôn.
Nhưng chẳng lẽ bọn họ không thấy hôm qua anh ta tự mình dẫn đội đến đón tôi, khi báo cáo phương án bảo vệ thì cung kính ra sao, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái?
Mới qua một đêm thôi, sao tôi lại từ “Kỹ sư trưởng Giang” trong lời anh ta nói, biến thành con hồ ly tinh cần cô vợ bầu của anh ta đích thân đến “bắt gian”?
Tôi liếc qua bụng cô ta hơi nhô lên, lại nhìn sang tấm chi phiếu bảy con số trên tay, đột nhiên nở nụ cười.
“Phu nhân của thủ trưởng à, xem ra chị chọn nhầm vai rồi đấy.”