Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Thục phi nằm gọn trong lòng Hoàng đế, bộ dạng sở dĩ đáng thương.

muội muội, ta xin được một phương bí truyền trong dân gian, nghe nói chỉ uống mỗi ngày, chưa đầy một tháng có tin vui.”

Ta cung kính đáp: “Vậy chúc mừng tỷ tỷ.”

“Chỉ là, thang này một loại dược dẫn.”

“Tỷ tỷ muội làm gì sao?”

Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Nghe câu này, ả lộ ra vẻ mặt đắc ý.

“Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là một miếng đầu tim của muội muội, thái giám cung nữ thân phận thấp hèn, đi lại chỉ có muội là thích hợp.”

Dứt lời, Liên Nhi bên cạnh ta tức quỳ xuống van xin: “Hoàng thượng, Quý phi, chủ tử chúng nô tỳ hôm trước mới phản tặc chém, giờ còn chưa hồi phục, lại cắt , e rằng không sống nổi!”

Chưa đợi nàng nói hết, Hoàng đế đã bước tới đạp mạnh vào ngực nàng.

“Ngươi là cái thá gì, dám trước mặt trẫm kêu gào!

“Người đâu, lôi ra ngoài đánh chết!”

thái giám định lôi Liên Nhi đi, ta quỳ rạp trước mặt Hoàng đế:

“Cầu Bệ hạ khai ân, thần nguyện ý hiến .”

Nghe ta trả lời, Hoàng đế mới lộ nụ cười hài lòng.

Ta biết thừa tất cả chuyện này đều là để ép ta vào khuôn khổ.

Nhưng ta chẳng bận tâm, vì nợ này sớm muộn gì ta cũng các người trả đủ.

“Mang dao lại đây.”

Ta nhận lấy con dao từ thái giám, một mình đi vào gian trong.

Một lát sau, bát máu tươi được cung nữ bưng ra.

Thục phi liền lộ vẻ mừng rỡ:

“Chỉ uống làm từ thứ này, nhất định sinh cho Hoàng thượng một hoàng tử khỏe mạnh hoạt bát.”

Ngược lại Hoàng đế bát máu thì che mũi, lộ vẻ ghê tởm.

Trở về tẩm cung, Liên Nhi không nén được lo âu:

“Nương nương, người cắt sao, chẳng phải hời cho Thục phi quá rồi, mang thai, chúng ta chỉ có đường chết.”

Ta chỉ cười không đáp, ra hiệu cho nàng lui xuống.

Thục phi cầu con sốt ruột, không ngờ đó căn bản chẳng phải của ta, mà là chuột.

Để cho giống , ta còn cố ý giết chuột tươi ngay buổi sáng.

Thục phi cũng chẳng thể ngờ, dù ả có uống bao nhiêu thang cũng không thể mang thai.

Năm xưa khi ta thị tẩm đã phát hiện Hoàng đế sớm đèn cạn dầu, không phải nhờ ta thiên phú dị bẩm.

Thì căn bản không thể nào có đứa trẻ này.

Cục diện hiện tại chỉ có thể nói là cả ả và Hoàng đế đều đã dồn vào đường cùng.

Nghe cung đồn đại, từ khi có được đầu tim của ta, Thục phi ngày ngày uống .

Hận không thể một ngày ba bữa thay cơm.

Khắp nơi trong cung đều truyền tai nhau, Thục phi nỗ lực như vậy sinh được hoàng tử.

“Vì hoàng tự, Hoàng thượng đêm nào cũng nghỉ lại Trọng Hoa Cung.”

“Thế nhưng đã thị tẩm liên tục hơn hai tháng rồi mà bụng Thục phi chưa có động tĩnh gì, có phải là…”

“Vậy thì thảm rồi, đến hạn mà không mang thai, giang sơn to lớn này đành phải dâng nhường người.”

Thời hạn ước định ngày gần, không khí trong cung ngày nặng nề.

Thậm chí dân gian đã đầu đồn đại Liên Vương sắp kế , thiên hạ sắp đổi chủ.

Hoàng đế gần đây lệ khí nặng, hôm nay chỉ vì một quan văn lỡ lời mà hắn nổi trận lôi đình, trực tiếp trượng tễ.

Thái xưa nay ăn chay niệm phật, không màng thế .

Giờ cũng ngày ngày chạy tới Trọng Hoa Cung, mỗi ngày đều thái y mạch, chỉ mong Thục phi có tin vui.

Nhưng bụng Thục phi phẳng lì không động tĩnh.

Đến Hoàng đế xưa nay sủng ái ả cũng không nhịn được mà buông lời chê bai:

“Trẫm ngày ngày vất vả gieo hạt, đúng là mảnh đất cằn cỗi, không nửa phần thu hoạch!”

Thục phi tủi thân khóc lóc trong cung suốt buổi.

Nhưng chưa qua mấy ngày, cung nữ đã lảo đảo chạy vào, vừa lăn vừa bò bẩm báo:

“Có rồi… có rồi…”

Mọi người nghi hoặc: “Có cái gì, ngươi bình tĩnh rồi nói.”

“Thục phi nương nương có tin vui rồi, thái y đã chẩn ra, Thục phi mang thai rồi.”

Thục phi mang long thai, Hoàng đế và Thái sướng rơn như muốn đưa ả lên tận trời xanh.

Đám đại thần cũng vui mừng khôn xiết.

Người đến chúc tụng tại Trọng Hoa Cung nườm nượp không dứt, kỳ trân dị bảo đưa tới liên hồi.

Ai cũng nói, sau này cung này thực do Thục phi làm chủ rồi.

Thục phi thêm hống hách, ngày ngày sai người gọi ta đến cung hầu hạ.

“Hoàng thượng, đã nói muội muội hữu dụng hơn đám nô tài hạ tiện kia mà, người xem, muội ấy lau chân cho sạch chưa kìa.”

Nói xong còn cố ý vung chân, nước bắn tung tóe lên mặt ta.

Ta không một lời oán thán.

Hoàng đế cười nói: “ Nhi xưa nay ngoan ngoãn, quả thực thích hợp hầu hạ người khác.”

Trên đường về, Liên Nhi bất bình:

“Nương nương, bọn họ nhục mạ người như thế quá đáng.”

Ta lại không khỏi nghi hoặc, ta biết rất rõ Hoàng đế không thể nào có con được .

Nhưng thái y đều chẩn đoán ả thực có thai.

Chẳng lẽ?

Nhưng ý này nhanh chóng ta gạt bỏ.

Từ sau vụ bức cung, hoàng cung canh phòng cẩn mật, đừng nói là nam , đến con kiến cũng không lọt vào được.

Thục phi tuy cầu con sốt ruột nhưng cũng không dám to gan làm loạn.

Vậy chỉ còn một khả năng, Thục phi mua chuộc thái y, giả vờ mang thai để tranh sủng.

Mục đích là để kéo dài thời gian, tranh thủ trong lúc đó thực thụ thai.

đến đây, ta không kìm được nụ cười mỉa mai.

Mộng đẹp của ả e là sắp tàn rồi.

Gần đây đồn rằng, dân gian có một thần y, chỉ mang thai là có thể ra giới tính thai nhi.

Rất nhiều nhà vì cầu nhi tử đều mời thần y đến mạch.

Tin tức này cũng truyền vào trong cung.

Hoàng đế nghe tin, tức động tâm tư.

Thục phi lại tái mặt: “Hoàng thượng, con của chúng ta dù là nam hay nữ đều có thể giúp người giữ vững giang sơn mà.”

Hoàng đế liếc ả: “Công chúa tuy tốt nhưng không bằng hoàng tử, nàng sinh hoàng tử, trẫm tức phong nàng làm Hoàng , nàng không vui sao?”

“Nhưng…”

Chưa đợi ả nói hết, Hoàng đế đã hạ lệnh phải đưa thần y vào cung.

Bên dưới làm việc rất hiệu quả, chưa đầy một ngày đã xong.

Để biết giới tính đứa trẻ trong bụng Thục phi, từ Hoàng đế, Thái đến văn võ bá quan đều nín thở mong chờ.

Chỉ có vật chính là Thục phi thì sắc mặt trắng bệch, tinh thần hoảng hốt.

Hôm đó, ta cũng được mời đến xem.

Thục phi thay đổi hẳn vẻ hống hách ngày thường, năm lần bảy lượt giục đều cáo bệnh không khỏe.

Cuối cùng Hoàng đế mất kiên nhẫn, đích thân đi mời ả tới.

“Ái phi đừng sợ, chỉ là xem giới tính hài nhi, cho dù là công chúa, trẫm sủng ái như thường.”

Hoàng đế giả tạo như thế.

Kiếp trước, khi lừa ta sinh con, hắn cũng dùng lời ngon tiếng ngọt để che mắt ta.

là công chúa, e rằng hắn chẳng còn giữ được bộ dạng ôn nhu này.

Thục phi nói: “Hoàng thượng, thần y tài giỏi như vậy, chi bằng để muội muội cũng thử xem sao.”

Nghe vậy, Hoàng đế lộ vẻ chán ghét.

“Nàng ta đâu có thai, sao xứng để thần y khám, nàng đúng là quá thiện lương, cái gì cũng cho người khác.”

Thục phi dường như có mưu tính khác, một mực muốn kéo ta vào cuộc.

Cuối cùng từ chối không được, Hoàng đế đành ưng thuận.

Nhưng ta biết Thục phi tuyệt đối không có lòng tốt, nên ta cẩn trọng từng , cho đến khi thần y mạch xong không có sai sót nào.

Mọi người đều nôn nóng chờ đợi, Hoàng đế lại sai người hỏi liên tục.

Thần y đứng dậy, đi đến trước mặt Hoàng đế.

“Chúc mừng Hoàng thượng, Thục phi quả thực có hỉ, lại còn là tam thai nam tử!”

Nghe lời này, Hoàng đế suýt nhảy cẫng lên khỏi ghế.

Hắn mừng rỡ tột độ nắm lấy thần y: “ sao? Ngươi là ba đứa, lại còn là nhi tử hết ư?”

Thần y điềm tĩnh đáp: “Lão phu hành y hơn bốn mươi năm, chưa từng sai sót.”

Thục phi nghe thế, hớn hở chạy ra khoác Hoàng đế.

“Thần đã nói sinh hoàng tử cho người, lần này may mắn không làm nhục mệnh.”

Hoàng đế nắm chặt ả.

“Ái phi chính là công thần của Đại Ngụy, trẫm muốn tức phong nàng làm Hoàng .”

Thục phi, thần y chau mày: “Dám hỏi Hoàng thượng, đây là Thục phi nương nương?”

“Đúng vậy, thưa thần y.”

Ông ta tức quỳ xuống xin tha: “Hoàng thượng, đều là lỗi của lão phu, cầu Hoàng thượng tha mạng.”

Lời này khiến Hoàng đế ngơ ngác, hỏi lại:

“Thần y là công thần, có tội gì đâu?”

“Lão phu nhận lầm người, người mang thai là nương nương mặc y phục màu lục kia, chứ không phải trước mắt này.”

Lúc này, ta vận bộ váy màu lục, từ từ bước ra sau tấm bình phong.

Hoàng đế và Thục phi đều chết trân tại chỗ.

“Thần y vừa nói người mang tam thai là quý ?”

Thần y liếc ta, cam đoan với Hoàng đế: “Đúng là nương nương này, hơn đã mang thai bốn tháng, thai nhi vô cùng khỏe mạnh.”

Hoàng đế nghe xong, cười đến ngoác cả miệng: “Đúng rồi, bốn tháng trước vừa khéo là lúc trẫm sủng hạnh quý .”

Hắn như nhớ ra điều gì, bỗng vỗ trán.

“Mưu phản là chuyện ba tháng trước, chẳng phải trẫm suýt đã hại chết con mình sao?”

Lúc này hắn mới nhớ đến kẻ đầu têu là Thục phi.

“Vậy còn nàng ta?”

Hoàng đế chỉ vào Thục phi hỏi.

Thần y xem qua rồi thở dài: “ nương nương này không hề có thai, hơn do uống quá nhiều nên rất khó thụ thai, vĩnh viễn không thể có con được .”

Thục phi nghe vậy, mặt cắt không còn giọt máu.

Hoàng đế tức đến xanh mặt, mắng nhiếc: “Tiện , ngươi dám lừa gạt trẫm!”

Thục phi sợ hãi quỳ rạp xuống đất dập đầu liên hồi, nước mắt như mưa.

“Thần Hoàng thượng lo lắng việc nước nên mới ra hạ sách này, xin Hoàng thượng tha cho thần !”

Hoàng đế chấn nộ, tát mạnh vào mặt Thục phi.

“Người đâu, lôi ra ngoài đánh ba mươi trượng!”

Thục phi liên tục van xin, trán đập đến chảy máu nhưng Hoàng đế không mủi lòng.

Hắn còn hạ lệnh tước bỏ phong hiệu ngay tức, đày vào lãnh cung.

Thái y chẩn mạch cho ả khi trước xử trảm cả nhà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương