Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Ta Động Phòng Thay Tiểu Thư

Chương 1

← Chương trước

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương tiếp →

1

Tiểu thư đã đính với khoa trạng nguyên Tiêu Dĩnh.

Tiêu Dĩnh xuất danh môn Lan Lăng, dung mạo tuấn mỹ phi phàm, tiểu thư tự nhiên mừng đến không khép được khóe mắt.

Chỉ đáng tiếc, tiểu thư thuở trước không giữ mình, bị tên mã phu trong phủ lừa gạt, thể đã chẳng còn nguyên vẹn.

Phu nhân vì thế mà lo đến xoay như thoi trong phòng. Tên mã phu kia đã bị đánh chet từ lâu.

Là nha hoàn theo hầu tiểu thư, ta rõ mọi chuyện không dám báo, tội không nhẹ, đã bị bắt giữa tuyết suốt bốn canh giờ.

Nếu còn nữa… hai chân e chẳng giữ nổi!

Cùng đường tuyệt lộ, vì mạng sống ta bèn lớn hiến kế:

“Bằng không… lấy Lý thay Đào?”

2

bước trong phòng dần ngừng lại, mắt phu nhân sáng bừng.

Người hầu lập tức gọi ta vào. Ta bị kéo vào như một chó chet, đôi chân sớm chẳng còn là của ta nữa, dưới chỉ như hai củ cải trắng.

‘Lý đại đào giang’ gì đó?” phu nhân mở lời.

Môi ta run , mặt trắng bệch.

Phu nhân mất kiên nhẫn, mắt ra hiệu. Tỳ nữ dâng một trà nóng. Có ngụm trà, ta mới thấy hồn mình về lại .

tắt hết nến đèn, chẳng thấy rõ gì. Phu nhân không ngại thì tìm một người thay tiểu thư bước vào động phòng. Chờ trạng nguyên lang ngủ say rồi đổi lại cũng không muộn.”

Phu nhân lật đi lật lại chiếc khăn thêu trong tay, bất chợt đập mạnh một .

‘Bốp!’

Một vang dội thẳng vào tim ta.

“Là một kế hay.”

Ánh mắt đảo qua đảo lại người ta, chẳng đã tính đến chuyện gì.

Không những không trách phạt, còn bảo người dìu ta về nghỉ, lại thỉnh đại phu đến xem bệnh.

Được an dưỡng suốt hơn một tháng, đôi chân ta không chỉ hồi phục mà còn trắng nõn, mịn màng hơn trước.

3

“Ngươi là đứa cảm ơn, cũng báo ân.”

Một ngày trước đại , phu nhân gọi ta vào.

Ta nền gạch xanh lạnh như băng, người chỉ có một chiếc áo bông mỏng.

Tiểu thư ngồi một bên, trong tay ôm bao gấm thêu đầy hoa ngọc lan, bên trong còn đặt chiếc lò sưởi tay be bé.

“Trước đây ngươi làm sai, là tiểu thư nhà ngươi cầu ta cho ngươi một đường sống. Nay cũng là lúc ngươi báo đáp nàng. Ngươi có nguyện làm việc ?”

Ta dập “cốp cốp” nền gạch.

“Phu nhân chỉ cần sai bảo. Chỉ cần ta làm được, dù có vào nước sôi lửa bỏng, cũng quyết không chối từ.”

Phu nhân nghe xong vô cùng hài , bước tới đỡ ta dậy.

Phu nhân chịu hạ mình như vậy, ta lập tức luống cuống không đặt tay chân vào đâu.

“Đứa nhỏ ngoan… tiểu thư nhà ngươi trước kia bị người lừa gạt. Kế ngươi hiến lần trước rất được. Việc … giao cho ngươi làm.”

4

Ta muốn từ chối cũng chẳng được.

Ta và tiểu thư vốn có bảy phần tương tự.

Phu nhân đặc biệt mời thợ trang điểm khéo tay nhất, căn theo diện mạo tiểu thư mà vẽ lại từng đường nét.

Khi hiệu quả ra, ngay cả phu nhân cũng phải thốt kinh ngạc.

vô cùng hài .

tránh sai sót, trời còn chưa sáng, ta đã bị kéo dậy trang điểm.

mụ bên cạnh phu nhân cứ lặp đi lặp lại lời dặn: không được phu quân tiểu thư nhìn ra nửa phần sơ hở.

Việc thành, ta có trọng thưởng; việc hỏng… chỉ có đường chet cũng chẳng xong.

Thật đúng là ân uy song hành.

Tiểu thư cải trang làm tỳ nữ, lẫn trong đội đưa dâu.

Vừa bước vào phòng, nàng đã sốt ruột đuổi sạch người Tiêu gia ra ngoài.

Ta vén màn trướng, thấy mặt nàng đen lại, tức giận đến che giấu chẳng nổi.

Hẳn là trước khi gia tới, nàng muốn mắng một trận cho hả.

Quả nhiên.

Tiểu thư khóa cửa lại, bước đến, vặn mạnh cánh tay ta một đau điếng:

tiện tì, mau xuống đó mà cho ta!”

5

Đúng vậy.

Tiểu thư vốn kiêu căng từ nhỏ, làm sao chịu người khác chạm vào vị phu quân nàng đã coi là bảo vật?

Ta khẽ kêu một , uất ức sụp xuống đất.

mặt tiểu thư rốt cuộc cũng ra chút vui vẻ.

gia thanh đạm như gió sương, chẳng phải hạng ham . Đợi xong một lượt, ngươi sẽ đổi chỗ lại cho ta.”

Nàng kiêu ngạo ngẩng , ánh mắt từ cao xuống ta.

“Vâng.”

Ta liên tục gật .

Chỉ nghe nàng hừ lạnh:

“Thật rẻ cho đồ tiện tì nhà ngươi.”

Ta và tiểu thư đã định sẵn: nửa canh giờ sau khi gia bước vào phòng, nàng sẽ đứng chờ ngoài cửa.

Ngày thường ta hầu cạnh nàng, chưa từng dám trái nửa câu.

Thủ đoạn hành hạ của tiểu thư không nhiều, độc địa tận xương.

Nàng cứ nghĩ lần cũng sẽ xuôi chèo mát mái như trong tính toán.

ấy, nàng đứng ngoài cửa… hứng gió lạnh suốt một dài.

6

Tiểu thư nói không sai:

gia quả thật là dung mạo tuyệt thế hồng trần.

Ta chưa được thấy chàng cưỡi ngựa nghênh ngang qua phố ngày đăng khoa, chỉ nghe mấy nha hoàn tán rằng chàng còn hơn cả Thám Hoa vài phần phong lưu tuấn mỹ.

Hôm đó phố lớn chật kín đến không nhúc nhích nổi.

Một người như vậy lại chịu cưới tiểu thư… đúng là điều khó hiểu.

bước vào phòng nhẹ mà chậm,

lại như từng hồi trống gõ mạnh tim ta, khiến càng thêm thấp thỏm.

Ta đợi hồi lâu, nghe rượu rót vào ,

vẫn không thấy chàng bước lại vén khăn nương.

Ta bắt nóng ruột, bèn hé nhẹ khăn trùm xem.

gia đang nghiêng người tựa , mắt hướng thẳng về phía ta.

trộm ấy bị chàng bắt gặp trọn vẹn.

Bất chợt, chàng cong môi .

Nụ ấy không chạm vào dây thần kinh nào trong thể ta, khiến toàn nổi cả gai ốc.

Chàng hình như càng có hứng thú.

Một tay nới lỏng cổ áo, nâng rượu rồi tiến thẳng về phía ta.

Chàng không dùng cân hỷ lễ, chỉ đưa tay vén khăn che mặt.

“Nương tử, lâu lắm không gặp~”

Đuôi âm kéo dài, như trêu như ghẹo.

Lễ trước , phu thê thường bị cấm gặp mặt mấy tháng.

Ta giả bộ thẹn thùng, cúi xuống.

Tiêu Dĩnh khẽ bật , một tay nâng cằm ta .

Ta còn chưa hiểu chàng, một rượu đã theo môi mà đổ thẳng vào miệng.

“Ngon không?”

Giọng trầm mà ấm, mang theo vài phần .

Ta bị sặc một chút, nước mắt ứa ra.

Ngẩng nhìn chàng, mắt ta lóng lánh như chứa đầy lệ quang —

tất cả đều là dáng vẻ ta đã luyện trước gương vô số lần.

“Ngon không?”

Tiêu Dĩnh lùi lại hai bước, hỏi lần nữa.

Hành động của chàng vượt ngoài dự liệu.

Tay chàng giỡn nhẹ mép , mắt không rời gương mặt ta, như đang suy tính điều gì.

Tim ta khẽ giật:

Chẳng lẽ hắn phát sơ hở?

Đang còn nghĩ ngợi—

rượu bị chàng tùy quăng xuống đất,

“tách” một giòn tan.

Ta theo phản xạ nhìn xuống nền.

Chính lúc đó, Tiêu Dĩnh bất ngờ ra tay.

Chàng lại bóp lấy cằm ta, kế đó môi đã áp xuống, không cho ta phản kháng.

7

Tiểu thư bảo gia thanh bạch như mây trời, không ham nữ .

Lời — sai đến tột cùng.

Nhớ lại những trò quái đản qua chàng giày vò ta,

đến người từng thấy tiểu thư vụng trộm như ta cũng phải đỏ bừng cả mặt.

Thể lực của Tiêu Dĩnh lại đặc biệt tốt.

Mãi tới khi trời sáng rỡ, ta mới được thở một hơi.

Nhìn dáng vẻ chàng say ngủ, ta nghiến răng nghiến lợi.

Chưa từng nghe ai mà thức trắng một giày vò như chàng cả!

Nghĩ đến mặt tiểu thư, trong ta lại trộm vui.

Hẳn nàng tức nổ đom đóm mắt rồi.

8

Ta giống tiểu thư bảy phần nên từ lúc vào Lạc phủ đã là gai trong mắt nàng.

Nàng được nuông chiều từ nhỏ, chịu không nổi nửa điều nghịch .

Hơi trái liền đánh mắng người hầu không nương tay.

Một lần nàng lỡ làm vỡ cây trâm ngọc yêu thích.

Cả phòng phải một lượt.

Nàng còn chưa nguôi giận, liền cầm kim bạc đâm vào ngón tay ta.

Thấy ta khóc lóc vẫn không vừa , nàng phát tiết đủ hai khắc giờ,

đến khi cơn điên mới dịu lại.

Khi đó, hai tay ta đã rách nát bê bết máu.

Sau đó, nàng ném cho ta chiếc trâm gãy,

giọng như bố thí:

“Đừng nói bổn tiểu thư không thương ngươi. , cầm lấy mà đổi ít bạc.”

Ta nghìn lần cảm ơn, nở nụ nịnh nọt như thường.

Trong Lạc phủ, ai cũng nói ta là chó của tiểu thư, hèn mọn vô cùng.

không ai

ta là loại người thù dai, oán một trả mười.

Từ hôm ấy, trang điểm của tiểu thư bắt xuất những quyển thoại bản lạ lẫm.

Ban là chuyện thư sinh với tiểu thư thanh nhã.

Dần dà càng ngày càng lệch hướng:

từ tiểu thư với kép hát, rồi tới yêu tinh hồ ly,

cuối cùng biến thành chuyện tiểu thư với mã phu.

Vừa lúc đó, trong Lạc phủ lại xuất một gã mã phu trẻ tuổi, hình vạm vỡ, tướng mạo xuất .

Chỉ một ánh nhìn, tiểu thư đã sa vào lưới.

Hai người tư tình suốt hai tháng trời.

Nàng còn tưởng mình che giấu kín đáo.

Nếu mỗi ngày ta không lo dọn dấu vết, có khi đã bị phát mười mấy lần rồi.

Ta đảo mắt tìm trong phòng, cuối cùng cũng thấy tiểu khố.

Ta nhẹ đẩy cánh tay đang ôm eo ta của Tiêu Dĩnh ra.

Không đi ngay, e tiểu thư ở ngoài phát điên mất.

Chưa phải lúc nàng làm loạn.

Ta vén chăn, rón rén bò xuống giường.

“Nương tử, lại một lần nữa?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương