Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Đêm Tân Hôn Ta Động Phòng Thay Tiểu Thư

Chương 2

← Chương

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương tiếp →

9

Ta giật nảy mình, xoay lại tình quệt phải môi chàng.

ngả ra sau, một tay chống giường, mặt đầy vẻ bỡn cợt.

Tuy là văn trạng nguyên, thân vóc chàng cùng đẹp.

Giờ chỉ có khố gấm che ngang hông, phần trên để lộ từng đường cơ rắn chắc,

trên da còn vương lốm đốm dấu hồng.

Mặt ta nóng bừng, vội đầu không dám nhìn.

“Nương tử lần này… khác hẳn kia nhỉ.”

Ánh mắt ta khẽ run.

Hẳn rồi — có phải cùng một người đâu.

“Phải… phải dậy thôi.”

Ta rụt rè nói, cố ra dáng e lệ.

Ánh nhìn của từ đầu đến chân lướt qua người ta, không kiêng dè chút nào.

cùng dừng ngay tại vết sẹo nơi xương quai xanh.

Chàng ngồi dậy, dùng ngón tay cọ nhẹ lên đó, tê dại chạy khắp lồng ngực ta.

“Nương tử rằng vi phu dễ bị lừa thế sao?”

Ta bắt lấy tay chàng:

“Phu quân nói gì …”

Chàng lại xoay bàn tay ta, kéo đến mặt tỉ mỉ vuốt ve, quan sát.

Tay trắng nhưng không đủ mịn; dấu tê cóng năm xưa có bôi thuốc mấy cũng không mất hẳn.

Khâu này vốn nằm trong tính toán —

đêm tân hôn để cùng cô gia có chút thân mật, sau sẽ tiến từng bước,

từ từ thay thế vị trí của tiểu thư.

Không ngờ ngay ngày đầu đã lộ sơ hở.

Ta cắn môi, rút tay về.

Không ngờ chàng thực sự buông.

Ta không chuẩn bị, ngã nhào vào lớp chăn gấm mềm.

Vội vành mặc quần áo, mở cửa ra ngoài.

Vừa chạm tay vào then cửa, phía sau vang lên một câu nói nửa như oán, nửa như giễu:

“Hóa ra… nương tử thật sự không nhớ ta rồi.”

Chàng nói nghe như bâng quơ,

nhưng ta lại nghe ràng từng chữ đều nghiến răng mà ra.

10

Tim ta khẽ run.

Không biết hắn với ta có quan hệ gì, hay là với tiểu thư?

nha hoàn nối nhau tiến vào, người dẫn đầu chính là tiểu thư.

Dưới mắt nàng một mảng xanh tím, trong mắt cuộn lên toàn là ác ý.

Ta thấp đầu, che giấu hết thảy, bộ nhu mì mềm mỏng.

“Phu quân, người ra ngoài đi.”

lại giống như không nghe thấy.

Một lúc lâu, trên giường vang lên tiếng chăn gấm bị vén lên.

Tiểu thư lẳng lặng bước lại gần ta bước.

Nơi người khác không thấy, móng tay nàng hung hăng bấm thẳng vào đùi ta,

ánh mắt dán lên mặt ta, chờ ta lộ ra vẻ đau đớn.

ta đứng rất gần, ta thậm chí nhìn vẻ đắc ý và mong chờ trên gương mặt nàng.

Đáp lại nàng, ta “Á—” một tiếng.

Kêu xong còn giả bộ hoảng sợ mà lấy tay bịt kín miệng.

Tiểu thư đắc ý .

Ở Lạc phủ, nàng luôn ngang ngược tự cao, coi cũng như cỏ rác.

Nhưng nàng quên mất—

nơi này không phải Lạc phủ.

Mà là nhà của tân khoa trạng nguyên .

Nàng đắc ý, ta diễn ra vẻ hoảng loạn yếu ớt.

nhìn tất cả không sót một chi tiết.

Tiểu thư còn đang bên tai ta dọa nạt—

không ngờ ngay giây sau, nàng bị một cú đá hất văng đất,

trên bụng in dấu giày .

ngươi gan dám hại chủ mẫu?”

Ta quay đầu lại, đối diện chính là gương mặt hung dữ như Tu La.

Lục lại trí nhớ năm xưa, cùng ta cũng tìm thấy hình bóng quen thuộc kia.

11

Ta lanh lợi sớm.

Lúc sáu tuổi, mẫu thân qua đời.

khi nhắm mắt, nàng dặn:

“Tuyệt đối đừng đặt chân tới kinh thành.

Kinh thành có kẻ giết người không chớp mắt… chính hắn đã hại nương thành ra thế này.”

Nương không mong gì khác, chỉ muốn ta sống yên ổn.

Nghe ta khẽ đáp “vâng”, nàng mới cam lòng nhắm mắt.

Nương vừa mất, ta liền trộm củi nhà hàng xóm,

ôm cả thi thể nàng, một mồi lửa đốt sạch.

Ta kiếm một bình sứ cũ, lấy chút tro cốt của nương,

phần còn lại chôn sâu đất.

Ta có thù tất báo.

Nương dặn không được đến kinh thành—

ông trời đã nói : kẻ thù của ta ở đó.

Nửa đêm, ta lẻn vào nhà trưởng thôn,

trộm năm cái bánh bao nhét vào bọc,

rồi men theo đường làng mà đi.

Không biết đã đi bao lâu.

Một cái bánh bị ta bẻ năm miếng ăn dần, tới lúc chỉ còn lại một cái .

Bỗng một cỗ xe ngựa lọt vào tầm mắt.

Xe trông rách nát nhưng rất , rèm che kín sau.

Lại còn nghe thấy tiếng khóc bị bịt miệng rấm rứt.

Là tiếng khóc của trẻ bị nhét giẻ vào miệng.

Ta từ nhỏ thiếu ăn, người gầy gò nhưng lanh lẹ.

Lén tới gần mà phát hiện.

Nhìn vào trong—

ta giật mình.

Bên trong đầy ắp trẻ ,

đứa nhất cũng chưa tới mười tuổi.

Nước miếng ta lập chảy ra.

Động tác như , nhất là nhà giàu.

12

Ta lẻn vào xe ngựa.

Xe tuy nhưng chứa nhiều người như , chật ních cùng.

Ta bới một lượt khắp xe,

lật hết từng khe từng góc,

mà không kiếm nổi một thỏi bạc.

Ta thất vọng cùng.

Một phen tìm kiếm khiến cái bụng đói của ta lép đi.

Ngay lúc ấy, một cú đá nhẹ huých vào chân ta.

Ta xoay đầu nhìn—

lập sáng mắt.

Giày hắn đi dính đầy bùn, nhưng là giày xịn thực sự.

Dân làng ta toàn đi giày vải rách nát,

đến cổ chân cũng đủ vải che.

Thằng bé ấy cứ đạp vào chân ta,

miệng bị nhét giẻ vẫn “ưm ưm” không ngừng.

trẻ khác run rẩy không dám ho he,

chỉ riêng nó mắt sáng rực như gặp cứu tinh.

Hay là trên người nó có tiền?

Ta đưa ngón tay lên môi bảo nó im lặng.

Thấy nó gật đầu, ta mới dám gỡ miếng vải trong miệng nó.

Ta nhìn nó đầy mong đợi, mắt sáng như sao.

“Cởi trói ta, nhà ta tất có trọng thưởng.”

Nó cao hơn ta một cái đầu, giọng khàn nhưng rất ràng.

Nghe xong ta hơi thất vọng—

nói là trên người có đồng nào.

Ở quê, người ta hứa thưởng mười lần hết chín là bốc phét.

Ta lại mất hứng.

Nhìn quần áo nó còn khá đẹp, ta đưa tay mò thử xem có gì giấu trong người.

“Ngươi gì?”

Ta vội đặt tay lên môi ra hiệu im lặng.

Đúng lúc đó, ngoài rèm vang lên tiếng nói:

“Ta nghe có động tĩnh, đừng nói có đứa nào chạy rồi nhé?”

“Không thể! Ta buộc dây lắm, bảy thước tráng hán cũng không tự giải ra nổi!”

Hắn nói đầy tự đắc.

Ta liếc nút dây trên tay đứa bé.

Quả thật buộc cực kỳ .

“Ta vẫn không yên tâm, đi ra sau kiểm tra một lượt.”

Ta lập chui vào trẻ , giấu mình kín mít.

“Kỹ quá đấy.”

kia càu nhàu rồi đứng dậy.

Khi rèm bị vén lên, ta chỉ ló mắt đen sì, núp sau đứa khác.

Hắn liếc ta một cái rồi phẩy tay đi.

“Không có ma nào, đi đi.”

khi đi còn tiện chân đá ta một cái.

Không đau mấy.

Nhưng ta… rất thù dai.

13

Ta luôn mang theo một dao găm,

không biết trộm của trên đường.

Thằng bé trông lanh lợi, gan cũng .

Ta dùng dao cắt dây trên tay nó,

còn dây chân để nó tự tháo—

ta muốn xem thử cái nút kia có như lời bọn kia khoe không.

Ta nghĩ đến cảnh bọn người quay lại, thấy xe trống trơn,

chắc giận đến phát điên.

Nghĩ thôi ta đã thấy hả lòng.

Ta cắt dây của tất cả bọn trẻ.

Ngay lập xe ngựa hỗn loạn.

Dù xe chạy nhanh vẫn có đứa liều nhảy .

Chỉ cần rời khỏi cỗ xe này mới còn đường sống.

Một đứa nhảy, cả nhảy theo.

“Đằng sau chắc có chuyện, ngươi đi xem đi!”

Ta nhìn thằng bé vẫn cố tháo dây chân mà còn hét ta cắt giúp,

cũng phải phục gan nó.

kia buộc dây quả thật cao tay.

Rèm bị vén lên.

Ta túm tay thằng bé, kéo nó nhảy xe.

Dây chân còn chưa gỡ,

nó rơi đất mà kêu “bịch bịch bịch” liên tục.

Xe ngựa đã chạy xa vài trượng.

người trong thùng xe nhìn thấy xe trống trơn,

quả nhiên giận tím mặt, la lên:

“Dừng lại! Mau dừng lại! chạy hết rồi!”

Lúc này mà không chạy đợi đến khi nào?

Ta vừa nhấc chân chuồn, đã bị thằng bé kia túm mắt cá.

Nó nghiến răng nghiến lợi:

“Mau cởi giúp ta!”

Chết rồi, suýt nữa quên mất nó còn đang bị trói.

Nhìn bọn người sắp ập tới nơi, ta đành gỡ dây nó.

Ngàn cân treo sợi tóc, dây rốt cuộc cũng được tháo xong.

Thằng bé liền buông tay.

Ta nhân lúc nó chưa kịp phản ứng, đẩy mạnh một cái về phía người,

còn mình chui tọt vào bụi cây.

Khi ấy, xe ngựa cũng vừa kịp dừng.

Một giữ thằng bé, một chạy quanh tìm người.

cùng chửi um lên:

“thỏ ” bị ta thả chạy nhanh như gió,

ngoài đứa trong tay , tóm lại được .

Trông đến đỏ bừng cả mặt, lòng ta khoan khoái cùng.

Không có nửa điểm áy náy với thằng bé kia.

Dù sao, nếu không có ta, nó cũng đã ở trong tay rồi.

Huống hồ ta còn cứu không ít người.

Nương ta thường bảo:

việc thiện, ắt có phúc báo.”

Hôm nay ta được một việc tốt, trong lòng đắc ý cùng.

Chỉ là, sự thật chứng minh, lời nương nói… cũng không phải lúc nào đúng.

người hậm hực, bèn tiếp tục áp giải thằng bé lên đường.

Nào ngờ thằng bé đột nhiên đưa tay chỉ thẳng vào chỗ ta trốn:

“Ở đó còn một đứa!”

Giọng điệu nghiến răng ken két, như thể ta mới là hung thần ác sát.

Lạy ông trời, sao người tốt có báo,

ngược lại còn bị kẻ vong ân bội nghĩa bán đứng thế này!

Ta quay đầu bỏ chạy.

Nhưng sự đời vốn không như người ta mong muốn.

người kia chạy nhanh không tưởng,

chỉ mấy bước đã ôm ngang hông vác ta lên.

đầu nhìn cái chân lơ lửng của mình,

ta thêm xác

cái chân ngắn củn này đã hại ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương