Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Hai con rắn vẫn đang âm thầm đấu đá. Trên mạng là một trận gió tanh mưa máu.
Rắn lục đuôi xanh: 【Cuối cùng cũng có thân phận người rồi, được tổ chức người-rắn sắp xếp đi đại học.
Nghe nói trai trẻ đang hot, không như một số già gần ba mươi tuổi.】
Tiểu Hắc: 【Già thì càng biết chiều người khác.】
Rắn lục đuôi xanh: 【Xí! Toàn là lý lẽ ngụy biện của già ! Tuổi trẻ vạn tuế!】
Tiểu Hắc: 【Tuổi trẻ không là gì trước sự nghiệp và tiền bạc.】
Bình luận bên dưới thì nổ tung vì… màu sắc không trong sáng cho lắm:
【 anh người-rắn tụi mình thể lực sung mãn vậy, đã phục vụ chủ nhân nhiệt tình ?】
【 được ngủ cùng chủ nhân hơn?】
【Hu hu hu, xem quá trời ơi.】
【Phân ca kiểu gì vậy? Một ba năm? Hai tư sáu? Chủ nhật xoay tua à?】
【Tui bán đạo cụ nè, cần thì inbox.】
【 bạn ở trên gửi địa chỉ đi, chủ nhân tôi thích món .】
Còn tôi — người chẳng được miếng “thịt rắn” nào, chỉ biết ngồi cuộn tròn ôm gối mà rầu lòng.
Trong khi hai con rắn thì càng ngày càng lậm vai, mỗi lần tôi về nhà là trái một con, phải một con, bày trận đấu khí “đường nghĩa”.
Tôi thật gom hai bỏ qua nhà chị cáo hàng xóm, bảo tụi nó học lại từ đầu thế nào gọi là quyến rũ chân .
14
Biến cố xảy ra hôm thằng em họ tôi .
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi đứng trước cửa nhà tôi.
Tiểu Hắc và rắn lục đuôi xanh lập tức quay phắt sang nhìn tôi, ánh hoảng loạn như thể đang nghĩ:
“Cô ta… có chó ngoài rồi à?!”
Cho đến khi em họ tôi mở miệng:
“Chị, ba nhờ em đem này đến cho chị.”
Hai con rắn này mới nhõm thở phào.
Em tôi mở một chiếc hộp phủ khăn lụa, giải thích:
“Ba nhắn rằng, lần đầu cha, ấy có điều .”
“ ấy nói không nên ném con rắn của chị đi như vậy.”
“Gần đây ấy cày phim ngắn mạng, tăng level cảm xúc , nhận ra mình quá đáng, nên chuẩn món quà này để xin lỗi chị.”
Tôi kiểu… nửa cạn lời, nửa xúc động.
Tôi mở hộp. Bên trong là một con rắn baron màu xanh dương.
Đẹp kinh khủng! Và… quen kinh khủng!
Rất giống con rắn baron từng cmt trong bài post của rắn lục đuôi xanh nó còn ở châu Phi — bảo tìm một cô chủ mới.
Quà xin lỗi của ba thì không thể không nhận. Thế là…
Tôi thức đón con rắn thứ ba nhà. Cũng là người-rắn thứ ba.
Phía sau tôi vang tiếng bịch bịch bịch như có đập đầu xuống sàn.
Quay đầu lại, Tiểu Hắc và rắn lục đuôi xanh song song… xỉu tại chỗ.
Em họ tôi nhìn cảnh , cảm khái:
“Thời đại này rắn thông minh ghê. Vừa thấy có đồng bọn mới là mừng tới ngất luôn!”
Tôi cười gượng. Con rắn baron… hình như cũng đang cười.
Chỉ có điều, nó cười kiểu mỉa mỉa. Nhưng rất nhanh lại giả bộ ngoan ngoãn, hiền lành nằm trong tôi như bé cưng.
15
Hôm nay lướt mạng, tôi phát mục đề của mình một “nhân vật mới”.
Baron (rắn baron): 【Hai con rắn ngu kia, tụi mày tưởng tao nói tới là đùa à? Trong tụi mày còn bô bô khoe chủ nhân tốt thế nào, tao đã để tới chủ nhân của tụi mày rồi.
Khác với tụi mày là rắn lượm về, tao đi đường ngạch – được ba của chủ nhân đích thân dẫn cửa! Tao ở đây, tụi mày chỉ là thiếp!】
Ảnh đính kèm: ảnh chụp Ba tôi và con rắn baron, mặt nó ngập tràn tự tin và kiêu ngạo.
Tiểu Hắc: 【Cút!】
Rắn lục đuôi xanh: 【Cút!】
Baron: 【Tụi mình giờ là người một nhà rồi, đừng nói chuyện khó nghe vậy chứ.】
Rắn lục đuôi xanh: 【 là người nhà với mày?!】
Baron: 【Trong thế giới người-rắn, giống có thể chọn bạn đời. Không có tao thì cũng có hổ mang đen kế bên mày ? Có thêm tao cũng chẳng ảnh hưởng gì.】
Rắn lục đuôi xanh: 【Hai người chia còn đỡ, ba người chia sao chịu nổi?! Mày tưởng tao không biết toán?】
Baron: 【Ồ, thì ra mày có não à?】
Rắn lục đuôi xanh: 【Tổ cha mày!】
Đám rắn hóng chuyện: 【Drama này càng càng hay ho rồi .】
Bạn hỏi tôi nghĩ sao?
Tôi chỉ có thể trả lời: Bằng để nhìn chứ còn được gì nữa?!
Cảm giác như tôi là nữ – mà cũng không hẳn. Người ta thì có trai đẹp, cơ bụng, drama tình ái kịch tính…
Còn tôi thì sao? Ba con rắn tiểu học đang chí chóe như trẻ con mầm non.
Mặt đẹp của người-rắn? thấy.Thân hình chuẩn sáu múi? Không sờ được. Kỹ năng thượng thừa? Chỉ trong mơ.
Thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy hình người của Tiểu Hắc – mà là tôi đi giao tài liệu ở phòng tổng giám đốc.
chuẩn tổng tài ngoài lạnh trong nóng.
Sân khấu thì tụi nó tưng bừng náo nhiệt, tôi là người duy nhất không có gì.
Cuộc sống của tôi chỉ thay đổi một điều: trong nhà có thêm ba con rắn mê uốn éo. Chỉ là… ba con rắn .
Tôi tưởng cuộc đời cứ thế tiếp tục, nhàng như nước sôi 80 độ luộc ếch.
Cho đến một ngày, tôi tan về sớm. Ba con rắn đều biến mất.
Nhưng — nhà thì được dọn sạch bóng. Trên bàn là sáu món mặn hai món canh, còn bốc khói.
???
Trong nhà … trai đảm?
Có tiếng bước chân.
Một người đàn đẹp trai, đeo tạp dề, bưng dĩa trái cây từ bếp bước ra. Thấy tôi về, anh ta mỉm cười, ánh cong cong dịu dàng:
“Chủ nhân, chị về rồi à?”
???
Người này… tôi từng gặp. Chắc là — hình người của Baron?
Đã thế còn là dạng chồng đảm nữa chứ.
Quá được! Quá sắc!
Baron hóa hình rồi, chẳng lẽ hai con còn lại cũng sắp hóa hình? Thế thì — dắt , ôm ấp, hôn , … những thứ không dám nói ra…
Tôi phấn khích tột độ.
Baron thì lại tưởng tôi sốc, liền nghiêm túc giải thích:
“Chủ nhân, em là Baron, rắn baron mà chị đang nuôi . Chị có thể gọi em là Dư Lam.”
Sợ tôi sợ, Dư Lam còn nghiêm túc kể về nguồn gốc của người-rắn, bảo đảm 100% vô hại, thân thiện với môi trường.
Cuối cùng, anh ta nhàng nắm lấy tôi, giọng nói dịu dàng như gió mát:
“Chủ nhân, em ở bên chị đời. Người-rắn chúng em đời chỉ nhận một chủ nhân. Chị đừng bỏ rơi em.”
Chồng nhà người ta!!! gu tôi!!
Tôi cố kiềm chế khóe miệng đang cong . Giả vờ như vừa mới “tiêu hóa” thông tin xong.
Cửa nhà… bỗng bật mở.
Rắn lục đuôi xanh – trong hình người – thấy tôi đang nắm Dư Lam liền gào the thé:
“Tại sao?! Tại sao hắn được trước tụi tôi?!”
Giọng của Tiểu Hắc vang từ hành lang: “La hét gì? Tao gì mới ngu mà cùng phe với mày chống lại tên Baron !”
Sếp tôi – à nhầm, Tiểu Hắc – ôm áo vest đi nhà. Rồi…
áo vest rớt xuống đất.
Tôi thì… tắt điện luôn rồi.
Không tới thì , tới là tới ba người một .
chịu nổi?!
Baron (Dư Lam) thì vẫn giữ phong thái cung nương nương, rất ung dung dọn chén đũa:
“Đã về đủ rồi, vậy cơm .”
16
Tôi nên giả vờ như không biết? Hay là giả bộ biết rồi cho qua nhỉ?
Cơ mà hình như… rắn lục đuôi xanh với sếp tôi còn bối rối hơn tôi.
Và thế là, bầu không khí kỳ lạ này lại thành cơ hội để Dư Lam (rắn baron) tranh thủ thể .
Hết gắp đồ cho tôi, lại bóc tôm. Như đang audition cho vai “chồng quốc dân”.
Rắn lục đuôi xanh sau phút xấu hổ cũng kéo tôi lại, nhàng chạm vết cắn cũ:
“Còn đau không?”
Một con rắn lục đuôi xanh thì cắn được bao nhiêu đâu? Nhưng tôi vẫn cố ra vẻ ấm ức, đáng thương.
Thế là nó phải nhanh chóng nhận thân phận, vừa dỗ dành, vừa xin lỗi.
Tên thật của nó là Ôn Mộ Thanh. Còn sếp tôi… như tôi đoán, tên Cố Mặc.
Toàn tên theo màu sắc à? Khá là có gu nha.
Hôm sau đi , tôi không cần chạy xe điện nữa.
Một con “trâu bò” như tôi cũng được ngồi chiếc Rolls-Royce cao quý của sếp. Cơ mà xe này đậu dưới tầng hầm khu tôi cũng… lâu lắm rồi.
Sếp chẳng nói gì. Cuối cùng là tôi phải nhắc:
“Sếp à, sắp hai rưỡi rồi . Giờ đi chắc hơi cập rập rồi.”
Bên trong xe, không khí ngưng lại một giây.
Yết hầu sếp trượt trượt xuống lần, cuối cùng mới mở lời:
“Không sao. Tôi nói với phòng nhân sự một tiếng là được.”
Một hồi im lặng, sếp như đang vật lộn với suy nghĩ trong đầu, rồi chậm rãi nói:
**“A Vũ, anh không biết em nghĩ thế nào… Anh biết anh đến trễ một bước, không thể độc chiếm em.
**“Nhưng A Vũ, trong bọn họ, anh là người yêu em nhất. Cũng là người yêu em sớm nhất.
**“Từ ngày em 8 tuổi nhặt anh về nhà… Anh đã xác định là em rồi.
“Em… có biết không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Tôi tưởng ảnh sẽ bảo tôi đuổi Dư Lam và Ôn Mộ Thanh đi. Còn đang nghĩ cách dỗ sao cho sếp bớt ích kỷ…
Kết quả, sếp nghiến răng một , mặt đỏ bừng, xấu hổ nói ra điều mà tôi không thể tin được:
“Vậy nên… anh đại ca.”Ủa?Chỉ vậy hả?
Được, trẫm chuẩn!
17
Sự thật chứng minh, tôi kiểu to mà bụng nhỏ.
uống là thế. Nấu cũng vậy. Thích mưa cũng thế.
Mà mưa đâu có gì lãng mạn… Đôi khi chỉ là cơn ẩm ướt dài lê thê đầy mệt mỏi.
Cành cây mưa gió đánh đến đan chéo nhau. Người thì lặng lẽ bước dưới mưa, không nơi bám víu.
Mưa rơi xuống nền đất khô cằn, lấp đầy những rãnh nứt. Từng giọt đập lá cây khiến nó rung từng hồi.
Mưa cứ thế rơi mãi, khi thì nhàng, khi thì ào ạt.
Cuối cùng chỉ còn lại nhịp thở yếu ớt của mặt đất và tiếng mưa. Phối hợp thành một bản hòa ca.
Tôi không chịu nổi nữa. Tính lén trốn ra ngoài.
ngờ sếp (aka Tiểu Hắc) bắt về.
Và rồi…
Tôi dằn vặt tới mức trời đất đảo lộn, không phân rõ đông tây nam bắc.
Trên mạng, con rắn vẫn tiếp tục “diễn đàn tình yêu”:
Tiểu Hắc: 【Được ôm chủ nhân ngủ ngon hơn rất so với việc để chủ nhân ôm lại.
Chỉ có hai tên không biết điều, suốt ngày hỏi tới lượt mình .】
Rắn lục đuôi xanh: 【Còn biết xấu hổ không hả? Mày chiếm thời gian nhất! Tao mỗi ngày phải đếm ngón chờ đến lượt.
Bảng xếp lịch của mày có vấn đề!】
Tiểu Hắc: 【Chủ nhân xác nhận tao là thất rồi nhé! Mày lèm bèm nữa, tao cho mày ngồi cùng chó!】
Dư Lam (Baron): 【 giờ rồi còn ngủ?
Mai mày phải bay qua Tây Ban Nha bàn công việc còn gì.
Nửa tháng mày không có nhà, bọn tao sẽ chăm sóc chủ nhân thay mày.】
Tối hôm sau.
Dư Lam: 【Đồ cẩu nô! Sao mày dắt chủ nhân theo luôn rồi?!】
Rắn lục đuôi xanh: 【Thằng trời đánh!! Trả vợ lại cho tao!!】
-HẾT-