Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

01

Cả phòng cấp lập tức im bặt như chết lặng.

Tất cả ánh mắt “soạt” một tiếng, đồng loạt dồn về phía tấm lưng trần chiếc quần đang tụt nửa chừng của tôi.

Tôi như bị sét đánh trúng, máu dồn hết lên .

“Cô nói cái quái vậy hả!” – tôi là người tiên phản ứng lại, giận mức toàn thân run rẩy.

Tôi quay phắt sang phía cô ta, mắt đỏ au: “Cô tên ? Mã số nhân viên bao nhiêu? Cô có biết mình đang vu khống trắng trợn không?!”

Bị cơn giận của tôi dọa sợ, cô y tá tên Bạch Dao khẽ run lên, nước mắt lập tức rơi xuống lã chã.

Nhưng miệng vẫn không chịu thua, vừa vừa nhìn sang anh tôi – lúc này đang im lặng – với ánh mắt đầy uất ức, đau lòng, xen lẫn một cảm xúc… mà tôi không hiểu nổi: giống như muốn “giải ” vậy.

“Thầy Lục! Em không nói bừa! Em học y 5 năm rồi, không thể nhìn nhầm đâu!”

Cô ấy như hoa lê gặp mưa, chỉ tay vào tôi: “Em chỉ không muốn thầy Lục bị loại phụ nữ như cô ta lừa gạt! Đời sống cá nhân của cô ta rối tung vậy mà xứng với thầy sao? Thầy nhìn đi, cô ta đang cãi cố kìa!”

Lúc này, biểu cảm của anh trai tôi viết lên mặt mấy : “Tôi là ai? Đây là đâu?”

Tôi vội vàng kéo quần lên, mặc kệ cơn đau rát do vải cọ vào vùng da bị dị ứng.

Tôi đứng dậy, trừng mắt nhìn thẳng vào Bạch Dao.

“Cô lặp lại lần xem,” tôi nghiến răng ken két, “Tôi bị bệnh ?”

“Tôi…” – ánh mắt tôi khiến cô ta khựng lại, nhưng khi liếc anh tôi vẫn đứng cạnh, cô ấy lại lấy lại dũng khí, ưỡn thẳng lưng: “Cô tự biết mình đã làm chứ!”

“Hay lắm.” – tôi bật cười vì tức, “Rất hay.”

Tôi không buồn đôi co , móc điện thoại ra, bấm số ngay trước mặt cô ta.

“A lô, 110 phải không? Tôi muốn án. Ở đây có người công khai vu khống, bôi nhọ danh dự của tôi…”

“Ê ê ê! Cô Lâm! Cô Lâm, bình tĩnh đã nào!”

Một người đàn trung niên đeo thẻ “ khoa” hấp tấp chạy vào, ràng là đã nghe ồn ào.

ta vừa nhìn cảnh tượng hiện trường, lại nhìn sắc mặt đen sì của anh tôi, lập tức hồn vía bay mất nửa phần.

“Thầy Lục… chuyện này là sao vậy ạ?”

Anh tôi thản nhiên đáp: “ khoa Vương, bác sĩ này vừa nói ‘người yêu’ của tôi bị giang mai giai đoạn hai.”

Sắc mặt của khoa lập tức trắng bệch.

ta quay ngoắt lại, nghiến răng nghiến lợi bước tới, ghé sát tai Bạch Dao, nhỏ gầm lên:

“Bạch Dao! Cô điên à! Không có phiếu xét nghiệm mà dám chẩn đoán bằng mắt? Cô tưởng mình là máy chụp X-quang à?!”

“Tôi… tôi…” – Bạch Dao dữ dội hơn, mắt ướt nhoè, quay sang cầu anh tôi.

“Thầy Lục, em thật sự vì muốn cho thầy mà…”

“Câm miệng lại!” – khoa Vương gần như đau muốn nổ tung. ta biết ở phòng hành chính, của Lục Mặc có trọng lượng thế nào. Nếu chuyện này ầm ĩ lên, cả khoa của bọn họ đều phải chịu liên lụy.

“Lập tức xin lỗi cô Lâm thầy Lục!”

“Muốn mất tư cách ở lại bệnh viện này rồi à?!”

Bốn “tư cách lưu viện” ràng đã đánh trúng chỗ chí mạng của Bạch Dao.

Cô ta toàn thân run lên, cắn chặt môi dưới, gương mặt đầy nhục nhã không cam lòng.

Cô cúi , miễn cưỡng khom người trước tôi.

“Xin… lỗi.”

nhỏ như muỗi kêu, nhưng trong ánh mắt lại đầy hận ý, như thể muốn xé xác tôi ra nuốt sống.

“Tôi không cần xin lỗi của cô.” – Tôi ngắt , ánh mắt sắc lạnh lướt qua cô ta rồi nhìn sang khoa Vương. – “Ngay bây giờ, tôi sẽ làm toàn bộ xét nghiệm sàng lọc bệnh tình dục tại chính bệnh viện này.”

Tôi dừng lại một chút, rồi nói từng :

“Nếu kết quả cho tôi hoàn toàn bình thường. Hôm nay, tôi không chỉ kiện cô về tội vu khống, mà kiện bệnh viện quản lý lỏng lẻo, dung túng tập sinh bịa đặt thông tin!”

khoa Vương lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Cô Lâm, xin bình tĩnh.” – ta vội cười xoa dịu. – “Chắc chắn đây chỉ là hiểu lầm! Bạch Dao, tạm dừng tập, về viết kiểm điểm 10.000 ! Toàn viện thông phê bình!”

Tôi không muốn xem tiếp vở kịch này , quay lưng bỏ đi.

Lục Mặc vội chạy theo, giúp tôi ký khám lấy mẫu xét nghiệm.

Máu là do chính tôi tự lấy, kim tiêm tự tôi tiêm.

Lằng nhằng tận nửa đêm, tôi mang theo cả người đầy mẩn đỏ cùng một bụng tức tối trở về nhà, uống thuốc rồi chìm vào giấc ngủ mê man.

Tôi ngủ bao lâu… bị cư dân mạng tấn công bấy lâu.

khi tôi mở mắt, là bị chuông điện thoại của Lục Mặc réo liên tục làm tỉnh dậy.

“Alo…” – tôi khàn đặc như giấy nhám.

“Cô tổ của tôi ơi, cuối cùng cô nghe máy rồi! Mau vào TikTok xem đi! Có chuyện lớn rồi!”

Tim tôi chợt hụt một nhịp. Tôi mở TikTok.

Tin nhắn riêng bình luận 999+, khiến điện thoại tôi lag như trình chiếu slide.

Một video đang đứng top 1 hot search khu vực.

Trong hình, một cô gái mặc áo blouse trắng, đang lụt như mưa trước camera.

Chính là Bạch Dao.

đi kèm video: 【Tôi chỉ muốn trở thành một bác sĩ , chẳng lẽ là sai sao?】

Cô ta không nói tên ai, nhưng bối cảnh phía sau chính là hành lang phòng cấp đêm qua.

Vừa , cô ta vừa nói:

“… Tôi chỉ bụng nhắc nhở vị bác sĩ rằng triệu chứng của gái anh ấy rất đáng nghi. Nhỡ đâu là bệnh… có thể lây nhiễm. Nhưng không ngờ gái anh ấy phản ứng dữ như vậy, khăng khăng đòi tố cáo tôi…”

“… Bây giờ lãnh đạo vì muốn xoa dịu chuyện nên bắt tôi tạm nghỉ tập viết kiểm điểm. Tôi học y 5 năm rồi, thật sự không biết mình đã sai ở đâu…”

“… Có lẽ tôi không nên xen vào chuyện người khác, nhưng tôi chỉ không muốn nhìn anh ấy bị che mắt. Tôi không sai! Tôi vẫn là tiểu cừu giỏi nhất! 🐑”

Câu cuối cùng “Tôi vẫn là tiểu cừu giỏi nhất” là hashtag cô ta tự thêm.

Phần bình luận đã nổ tung.

02

【Chị gái đừng ! Chị không sai! Chị quá bụng rồi!】

【Giờ một số cô gái đúng là sống buông thả, không cho người ta nói!】

【Bệnh nhân chắc bị chột dạ nên mới kiện chị đấy! Ôm tiểu cừu nào!】

【Trời ơi, đây chẳng phải bệnh viện An Dương sao? Hôm qua tôi hình như có mặt ở , cô kia hung lắm!】

【Xin đào info cô gái kia! Đừng để cô ta tiếp tục hại anh bác sĩ đẹp trai !】

Tôi tức mức toàn thân run rẩy.

Một “tiểu cừu giỏi nhất” đảo lộn trắng đen thật là xuất sắc!

Thậm chí cô ta trả bình luận, mô tả tôi bằng đủ kiểu điệu sinh động…

【Cô kia nhìn yếu ớt thật đấy, nhưng tính tình siêu tệ, chẳng hiểu sao lại lừa anh người yêu cạnh. Anh đẹp trai, có khí chất, đúng là một trời một vực luôn!】

【Tôi nghe nói anh đẹp trai là giảng viên hành chính của bệnh viện chúng ta, người lắm! Trời ơi!】

Tôi giận sôi máu, lập tức gõ bình luận phản bác:【Người bệnh mà các người đang nói tới chính là tôi. Toàn bộ sự việc tế là…】

Vừa mới gõ một nửa, màn hình liền bật ra một khung thông lạnh tanh:

【Tài khoản của đã bị nhiều người cáo, do phát ngôn vi phạm, hiện đã bị cưỡng chế xuất.】

Trước mắt tôi tối sầm lại.

Hoàn hồn xong, tôi lập tức liên hệ tổng đài hỗ trợ của nền tảng, nhưng chỉ nhận câu trả :

“Yêu cầu của sẽ xét duyệt trong vòng ba ngày làm việc.”

Ba ngày? Ba ngày nồi canh nguội mất rồi!

phía Lục Mặc đang quýnh lên:“Diên Diên! Anh đã tìm viện rồi! Họ nói sẽ lập tức thông đính chính!”

“Anh à.” – Tôi hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh lại. – “Anh đừng ra mặt . Bây giờ anh là ‘anh đẹp trai bị che mắt’, anh càng bênh vực em, người ta càng cho rằng em có chỗ dựa, cậy quyền ức hiếp người khác.”

“Thế giờ biết làm sao? Chẳng lẽ cứ để cô ta bôi nhọ em vậy sao?”

Tôi tắt máy, ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm gương mặt đẫm lệ giả tạo của Bạch Dao.

Bỗng nhiên, tôi nhớ lại ánh mắt mà cô ta nhìn Lục Mặc trong phòng cấp tối qua – ánh mắt , không giống ánh mắt của một tập sinh dành cho đồng nghiệp.

Mà là… đắm đuối. Là ghen tỵ. Là oán hận.

Cô ta miệng luôn nói “vì cho anh”, “cô ta không xứng với anh”.

Một tập sinh mới , tại sao lại quan tâm tới anh tôi nhiều như vậy?

Trừ phi… cô ta vốn dĩ đã quen biết anh tôi từ trước.

Một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong tôi như tia sét.

Tôi bật dậy, lập tức gọi điện cho Lục Mặc.

“Anh! Giúp em một việc. Bây giờ, ngay lập tức, nhập vào diễn đàn nội bộ của bệnh viện đi!”

“Hả? nhập giờ luôn? Để làm vậy?”

“Đừng hỏi. Tìm giúp em một bài viết, em nhớ vài từ khóa: ‘thầy Lục’, ‘ gái’, ‘không xứng’.”

dây kia im lặng.

Lục Mặc là người hành chính, nhập vào nội mạng bệnh viện là chuyện dễ như trở bàn tay.

Năm phút sau, anh gọi lại.

anh vừa sốc vừa khó tin:

“Diên Diên… làm sao em biết chuyện này?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương