Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Trong lòng tôi rối như tơ vò.
Trằn trọc mãi trên giường đến gần sáng mới mơ màng chợp mắt.
Tới gần trưa, tiếng ồn dưới nhà đánh thức.
Thì ra là Từ Dịch vừa từ chối buổi mắt thứ 18, mẹ lôi ra mắng trận ra trò.
đây ít ra anh còn chịu gặp người ta lấy lệ.
Giờ thì đến cả WeChat đối phương gửi mặc kệ, không thèm thêm.
Rõ ràng là trong lòng đã có người khác rồi — khác hẳn.
Tôi ôm gối ôm nhỏ, lặng lẽ xuống lầu ngồi sofa, chuẩn kịch.
Từ Dịch ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ.
Thái độ thì có vẻ thành khẩn, nhưng ý định thì không hề lay chuyển.
Cứng đầu đến đáng sợ.
Tôi vừa ngẩng đầu thì mắt bỗng ra loạt dòng trôi ngang:
[Nữ chính mau nhìn anh trai mình !]
[Nam chính mỗi sáng tỉnh dậy đều soi gương tự chào mình: “Chào buổi sáng, rể~”]
[Nữ chính à, chị không thấy lạ sao? đây bao nhiêu người theo đuổi chị, giờ hết rồi?]
[Có đó ban ngày đóng vai anh trai mẫu mực, ban đêm ngắm ảnh gái làm chuyện xấu, vừa tự mắng mình vô liêm sỉ vừa đắm chìm trong mê muội… thì tôi không nói .]
[Anh trai đến chương mấy mới được ăn cơm vậy trời? Tôi chờ mòn mỏi rồi đây nè!]
Tôi c.h.ế.t sững tại chỗ.
Dụi mắt mấy lần mới chắc chắn mấy dòng đó thật sự ngay mình.
gọi tôi là… nữ chính?
Từ Dịch là… nam chính?
Còn nói… anh tôi?
Không phải ?
Tôi lén liếc sang Từ Dịch.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi.
Đôi mắt đen sâu thẳm, trong đó như chất chứa cảm xúc vừa mãnh liệt vừa dồn nén đến nghẹt thở — hoàn toàn khác với ánh nhìn hằng ngày anh dành tôi.
Trái tim tôi khẽ run .
“Không sao con, bệnh này chữa được . Bố mẹ sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất con.”
“Nhưng người con rốt cuộc là , con phải nói thì bố mẹ mới tính tiếp được ?”
Từ Dịch kiên quyết im lặng.
Có c.h.ế.t không chịu nói.
Mẹ tôi thì gào như sắp phát rồ.
Bố thì biết thở dài đến dài cổ.
Tôi ngồi bên, bé nhỏ và bất lực, trong đầu bỗng lóe ý nghĩ… vẹn cả đôi đường.
Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc vượt qua lý trí.
Tôi giơ tay, vào mình, lí nhí nói:
“Hay là… mình khỏi để ‘nước phù sa chảy ra ruộng ngoài’ nữa nhỉ?
người cãi vã kịch liệt, lập tức hóa đá.
Bố: “?”
Mẹ: “??”
Từ Dịch: “???”
Trên màn hình xuất hàng loạt dòng :
[Không đùa ? Đây là tỏ tình thiệt luôn á?]
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: “Cam Sắc Cám” và “Đại Bản Danh Nhà Cám” nha 💗
[ cú đánh úp chí mạng khiến cả nhà hóa đá trong giây!]
[Nhanh anh trai! Đồng ý lẹ ! Tôi trả tiền VIP là để đoạn này đó!]
Nói ra rồi tôi mới thấy… sai sai.
[ – .]
Nếu Từ Dịch thật sự tôi thì đã sao?
Từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn dạy tôi phải anh như anh ruột.
dày công sắp đặt đối tượng mắt anh, chứng tỏ — chưa từng có ý định để tôi gả anh .
“Tống Thanh, con có biết con vừa nói không?”
“Đầu con có tỉnh táo không đấy?”
Mẹ tôi hoảng đến méo cả .
“À thì… thật ra con mộng du ạ… con chưa tỉnh ngủ… … …”
Tôi tụt mood trong vòng nốt nhạc.
Chộp lấy gối ôm trên sofa, nheo mắt, duỗi tay về phía , giả bộ làm xác sống mất hồn, bỏ chạy khỏi trường.
8.
Về tới phòng, tôi khóa cửa cái cạch, đám kia vẫn còn nhảy múa loạn xạ mắt.
[Bé cưng à, sao chùn bước ngay khúc cao trào vậy hả! Tại! Sao! !!!]
[ cần ngoắc ngoắc ngón tay, ảnh lập tức hóa cún cưng ngoan ngoãn, lăn qua lăn vì luôn đó.]
[Bao giờ nam nữ chính mới chịu đến với nhau vậy trời? Tôi muốn coi H siêu nặng đô cơ! Ghế sofa! Phòng tắm! Sân thượng! Phòng họp! Rồi cả cảnh “hành sự” trên siêu xe nữa chớ!!!]
Trời đất quỷ thần ơi…
Tôi đỏ tới tận mang tai, còn não thì sôi ùng ục.
Vừa nghĩ đến cảnh cả nhà đứng hình ban nãy là tôi muốn độn thổ.
Lỡ mẹ hoặc Từ Dịch phát ra đó, rồi bắt đầu dè chừng, tránh … thì đến cả làm anh không nổi nữa.
Tống Thanh ơi là Tống Thanh… mày cơn hả? Sao thốt ra mấy câu kiểu đó ?!
Hối hận không để hết. Hối đến mức muốn vả mình luôn.
Tôi không nhịn được, bắt đầu càm ràm với không khí:
“Đừng có spam nữa, mẹ tôi biết là không đời nào đồng ý .
Với … người Từ Dịch không phải tôi. Mấy người nhầm to rồi.”
Đám lập tức dậy sóng:
[Á á á á á á á trời ơi nữ chính nhìn thấy tụi mình rồi!!!]
[Có phải áo tàng hình của tôi rách không?!]
[Khoan đã, không lẽ cô giả vờ để dụ tụi mình?!]
Tôi lắc đầu, thở dài:
“Không có giở trò , tôi thật sự thấy mấy người .”
[Xong rồi… nữ chính ngoan hiền tụi mình toàn nói mấy thứ… đen tối… cảm thấy có lỗi quá…]
[Khoan đã! Nữ chính mới nói… nam chính không cô ? Là sao?!]
[Ủa, vậy cô nghĩ anh trai cô ?]
Tôi không do dự: “Chị Lê Huệ .”
Khoảng không lập tức rơi vào im lặng.
giây sau…
[HAHAHAHAHAHAHAHAHAHA]
[Cười sái cả quai hàm rồi trời ơi!]
[Ờ đúng, đúng luôn. Từ Dịch Lê Huệ. Chính xác. Thông minh quá luôn á!]
[Từ Dịch & Lê Huệ: Bắt tôi ! Đút tôi miếng đậu phộng !!!]
[Vậy giờ bé cưng tính sao nè? Tiếp theo là đây?]
[Nữ chính này vui quá ! Đừng spoil nha, tôi muốn bản plot mới toanh luôn!]
Tôi ngơ ngác. Không hiểu cười cái luôn.
Tôi hỏi thêm mấy câu, không trả lời, lo ngồi cười tôi.
Thật sự bực hết sức!
Đêm khuya, cuối cùng mấy dòng chịu biến mất.
Tôi tựa lưng vào đầu giường, trằn trọc mãi không tài nào chợp mắt.