Ba năm sau ly hôn, tôi và anh bất ngờ chạm mặt tại sảnh chờ của Cục Dân chính.
Anh mặc cảnh phục gọn gàng, đang cùng một người phụ nữ và một cậu bé làm thủ tục chuyển nhượng.
Còn tôi, tay nắm chặt Giấy giám định khiếm thính vừa in xong, chuẩn bị rời đi.
Anh bỗng đưa tay giữ lấy tôi, giọng khàn đặc:
“Khả Vi, em… có phải vẫn hận anh vì vụ nổ năm đó, vì anh không cứu được em ra không?”
Tôi bình tĩnh lắc đầu.
Chỉ khi còn yêu, người ta mới có mong đợi. Có mong đợi, mới sinh ra oán trách.
Mà ba năm qua, sống trong thế giới không còn âm thanh, tôi sớm đã không còn yêu anh nữa rồi.