Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
bà , tôi đang ngồi bên cạnh nhặt đậu.
Tôi không khóc, cũng không kêu gào gì, chỉ tay tháo chiếc nhẫn vàng 15gram ngón áp út của bà xuống.
Dưới khe gạch dưới giường là bà hay giấu tiền, tôi mò ra một bọc tiền mặt được bọc ba túi ni-lông, đếm được 2853 tệ, nhét vào túi áo sát người.
Còn lại 1362 tệ tôi cố tình để nguyên cũ, thậm chí không vuốt phẳng những nếp gấp.
Làm xong hết thảy, tôi mới gọi điện cho ba mẹ, chỉ nói: “Bà rồi.” Không nhắc đến tiền, cũng không nói đến chiếc nhẫn.
Giọng tôi bình tĩnh, thể đang nói “Hôm nay ăn đậu.”
Tối đó ba mẹ tôi lập tức quay về, ánh đèn pin lướt thi thể của bà họ chẳng buồn dừng chân.
Ba tôi tung cánh tủ áo, mẹ tôi thì ngồi xổm ở góc tường lật tung cái rương gỗ, tiếng lục lọi át cả gió thổi lá cây.
“Chỉ có từng này thôi à?” Ba tôi cầm mớ tiền 1362 tệ, các đốt ngón tay trắng bệch.
“Có phải mày không?” Tôi móc từ túi ra 8 tệ – là số tiền lẻ còn lại trong túi bà – ngón tay siết chặt: “Bà chưa bao giờ nói cho con giấu tiền, là tất cả bà còn lại người.”
Ông ấy giật ngay, mắng: “Con gái thì tiền làm gì?”
Tôi cúi , không nói gì.
Ông tin rồi, dù sao bà cũng chẳng mấy thân thiết với tôi, lại hay nói “con gái không giữ tiền”, hơn cả đời bà sống nhờ vào việc làm ruộng, để dành được hơn ngàn tệ cũng là chuyện hợp lý.
Số tiền 2853 tệ tôi giấu trong áo, cùng chiếc nhẫn vàng dán sát da thịt, ông không phát hiện.
Thật ra, tôi với bà không thể gọi là thân thiết.
Bà chưa từng mua cho tôi bộ áo nào ra hồn, toàn là cắt vá lại cũ của bà; cũng chưa từng khen tôi một câu, tôi làm bài thì cứ lẩm bẩm “con gái học hết tiểu học là đủ rồi.”
Nhưng bà chưa từng để tôi đói, mùa đông còn nhét tay tôi vào túi áo bông của bà để sưởi – những ngày chẳng tốt đẹp gì, nhưng đủ để tôi sống sót, tôi đều nhớ rõ.
Ba mẹ bỏ tôi cho bà nuôi từ khi tôi mới sinh. Họ đặt tên tôi là “Lưu Hoán” – mong có thể “đổi” được con trai.
Ba năm , em trai tôi ra đời, họ dọn hẳn lên , đến cả Tết cũng hiếm khi về.
Trẻ con trong làng gọi tôi là “đứa không mẹ nuôi”, đi học thường không có tiền đóng tiền sách, ánh của thầy cô nhìn tôi cũng đầy chán ghét.
Khi bà bảo “đừng học ”, tôi đang cầm cuốn sách 6 rách nát.
dọn di vật của bà, mẹ tôi đột nhiên đập tay vào đùi: “Mẹ còn cái nhẫn vàng! Lần trước tao thấy bà đeo!”
Tôi cứng người, còn chưa kịp mở miệng thì ba tôi đã với cây gậy cửa.
“Có phải mày không?”
Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào tôi, thể muốn nhìn thấu gì đó.
“Không có.” Giọng tôi run lên, vội nói thêm: “ trước chú với thím có ghé , chắc là bà cho họ rồi.”
Mẹ tôi lập tức nhảy dựng lên chửi bới, giọng the thé xé rách mái nhà, mắng sạch tổ tiên nhà thím. Ba tôi không đánh tôi, nhưng gậy thúc mạnh vào gối, đau đến mức tôi suýt quỵ xuống.
Họ chưa bao giờ quan tâm đến sự thật, chỉ quan tâm “thứ không được, có phải bị tôi chiếm rồi không.”
Ngày hôm đó, họ thiêu bà luôn, không làm tang lễ, chỉ thuê ba gác chở tro cốt lên núi chôn đại.
Trong nhà chẳng còn gì đáng giá, mẹ tôi vừa lục lọi vừa than thở: “Đợi mày đủ 15 tuổi thì đi làm ở nhà máy gần . Em mày còn phải học hành yên ổn, trong nhà không có cho mày ở đâu, bốn năm này cứ ở lại đi.”
Tôi cố nặn ra nụ cười ngoan ngoãn. Tôi họ không thích tôi, bao năm ở xoay quanh em trai tôi, tôi chỉ là gánh nặng thỉnh thoảng mới nhớ đến.
Nhưng được ở lại bốn năm, với tôi là chuyện tốt. Nếu đến họ, tôi đoán đến cả cái bàn tử tế để học chắc cũng không có.
Sáng hôm họ đi luôn, trước khi đi để lại cho tôi 100 tệ.
“ tta phải về sớm, còn phải nấu cơm trưa cho em mày.”
Họ nói với vẻ rất đương nhiên, quên hôm cơm là tôi nấu, quên bà mới được chôn chưa đến bảy ngày.
Tôi cất 100 tệ vào 2853 tệ kia, rồi kiểm tra lại lương thực trong nhà: ba bao bột mì trắng, hai bao gạo – là bà cố tình để dành cho em trai.
Tôi đem giấu vào khe gạch trong nhà kho, chỉ để lại nửa bao bột mì trong bếp – là khẩu phần ăn của tôi cho cả một năm .
Còn mười ngày là đến ngày khai giảng 6, tôi xới đất trong sân, rắc hạt giống rau bà để lại. Rồi lục tìm áo cũ của bà, cái nào rách quá thì bỏ, cái còn mặc được thì cắt ngắn ống tay, cố gắng làm cho mình trông không quá rách nát.
Tôi tưởng mình đã chuẩn bị đủ để sống một mình.
Nhưng tôi quên , vẫn còn những “rắc rối” tôi chưa từng trải .
Hôm đó tan học Sáu, tôi luôn có cảm giác người đường ai cũng đang nhìn mình.
Chị Tinh nhà bên gọi tôi lại, bảo tôi ngồi lên của chị: “Em tới rồi, dính đầy máu rồi kìa.”
Tôi tay sờ ra lưng, máu dính đầy tay, dính nhớp, tim tôi hoảng đến mức sắp nhảy khỏi lồng ngực, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Chị Tinh bảo tôi về nhà thay , còn dúi cho tôi một gói băng vệ sinh.
“Tặng em đấy, không trả tiền.”
“Nhưng lần em lại tới , cũng không có tiền mua.” Tôi lí nhí nói.
Chị Tinh nghĩ một rồi bảo: “Dùng giấy vệ sinh sạch, gấp dày lên cũng tạm ổn.”
Tôi nhìn Chị Tinh, trong lòng đầy ngưỡng mộ. Chị là con một trong nhà, xinh đẹp, học giỏi, giờ đang học cấp hai ở , cuối tuần mới về nhà.
Sách giáo khoa tiểu học của tôi đều là mượn chị, chị luôn nói với tôi: “Phải thi đậu đại học, đến thành phố lớn sống cuộc đời tốt đẹp.”
Tôi chưa từng thấy thành phố lớn trông thế nào, nhưng đã được Chị Tinh khen thì chắc chắn nơi đó là chốn tốt đẹp.
“Chị Tinh, em có thể học cấp hai ở không?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Dĩ nhiên là được, bây giờ là giáo dục bắt buộc chín năm, phải học cấp hai chứ.”
“Ở ký túc có tốn tiền không?” – là điều tôi lo nhất.
“Tốn chút ít, nhưng nếu không ở ký túc thì một tiếng một chiều.”
Tôi bỗng thấy vui mừng. Một tiếng thì có sao đâu? Chỉ được học tiếp, dù phải đi bộ nửa đêm mỗi ngày tôi cũng bằng lòng.
Tôi nhận gói băng vệ sinh, trong lòng lén nghĩ: Cuộc sống tốt đẹp Chị Tinh nói, đâu chính là có thể dùng băng vệ sinh bất cứ khi nào mình .
khi hết Sáu, tôi phải lên học cấp hai. Để tiết kiệm tiền, tôi không muốn ở ký túc, định nhờ Chị Tinh giúp mua cũ.
Chị Tinh xoa tôi, tôi hơi ngại – tôi chưa từng có tiền mua dầu gội, tóc nào cũng dính bết.
“ cũ của chị để cho em đi, chị sắp lên cấp ba, mẹ chị sẽ lên ở cùng nên không dùng .”
Tôi mừng rỡ điên. Chị Tinh không chỉ cho tôi , còn tôi về nhà chị, lục ra mấy bộ áo cũ chị không mặc , còn có sách giáo khoa ba năm cấp hai.
“Phải học hết cấp hai, rồi học cấp ba, thi đại học để rời khỏi nơi này.” Chị bỗng nhìn vào tôi, giọng đầy cương quyết.
Tôi không nói gì, chỉ gật mạnh .
Hai năm cấp hai trôi rất suôn sẻ, mỗi ngày tôi đều của Chị Tinh từ làng lên , kết quả học tập chưa từng tụt lại.
Nhưng đến học kỳ cuối năm 9, khi tôi vừa nhét hai cái bánh bao vào túi chuẩn bị đi học, ba mẹ tôi đột ngột quay về.
“Nhà máy tuyển công nhân đủ 15 tuổi, vừa nghe tin là ta về đón mày ngay.” Mẹ tôi kéo tay tôi, giọng không cho phép từ chối.
“Mày đi làm, mỗi kiếm được hai ngàn rưỡi, vừa đủ đóng tiền học thêm cho em mày.”
Họ chưa bao giờ che giấu việc tính toán với tôi, ngay cả chuyện “cho đi học” cũng bị coi là “ân huệ ban phát”.
Tôi siết chặt quai cặp, giọng run run: “Mẹ ơi, con muốn học xong cấp hai, bây giờ là giáo dục bắt buộc chín năm .”
“Giáo dục bắt buộc cũng phải nhìn tình hình gia đình!”
Mẹ tôi đột nhiên hét lên: “ ta nuôi mày từng đó năm, giờ mày cũng nên báo đáp rồi!”
“Vậy tại sao em trai thì được đi học?” Cuối cùng tôi không kìm được nước .
“Mày còn dám so với em mày à? phá của! Chuyện này không bàn , mai phải theo ta đi!” Giọng ba tôi lạnh đá vụn.
Tôi chống đối cũng vô ích, họ sẽ chỉ dùng bạo lực ép tôi khuất phục.
Tôi giả vờ đồng ý: “Con đến trường rồi đi theo ba mẹ.” Nhưng thật ra tôi đến trường tìm cô giáo chủ nhiệm kể hết sự việc.
Cô rất coi trọng tôi, từng nói tôi là đứa trẻ có tiềm năng. Cô là hy vọng cuối cùng của tôi.
Cô giáo theo tôi về nhà, còn chưa kịp mở miệng thì ba tôi đã nói trước: “Không học , nó đi làm mỗi được hai ngàn rưỡi, số tiền đó rất quan trọng với tôi!”
“Anh không nghĩ cho tương lai của con sao?” Giọng cô giáo đầy kinh ngạc.
“Kiếm tiền nuôi nhà chính là tương lai của nó!” Ba tôi nói đóng đinh.
Trước khi cô giáo tức giận rời đi, cô nhìn tôi đầy thương xót. Tôi không phản ứng gì, đã quen rồi – trong họ, tôi chưa bao giờ là “đứa trẻ”, chỉ là “công cụ kiếm tiền”.
Ba tôi vì chuyện tôi cô giáo về, lập tức cầm gậy đánh tôi. Tôi co rút bên cạnh vại nước, nhìn khuôn mặt dữ tợn của ông, căm hận trong lòng cứ thế lớn dần.
đường theo ba mẹ về nhà ở , tôi mới nơi họ ở cách trường tôi gần vậy – đi bộ chỉ mười phút.
Vậy suốt ba năm , họ chưa từng đến trường thăm tôi một lần.
Đó là căn nhà được trang trí tinh tế, sáng sủa hơn hẳn căn nhà cũ của bà. Em trai tôi gác chân ngồi ghế sofa chơi máy tính bảng, bàn bày đầy thức ăn tôi chưa từng thấy, mùi thơm khiến cổ họng tôi nghẹn lại.
“Mẹ ơi, mẹ nhặt con ăn mày nào về nhà thế?” – Em trai tôi liếc nhìn tôi một cái, giọng đầy khinh bỉ.
Nó mặc bộ thể thao mới tinh, còn tôi thì đang mặc cũ của Chị Tinh cho, cổ tay áo bị tôi cắt lệch lạc, viền áo thì bung chỉ.
Tôi bỗng muốn hỏi: Tôi thật sự là con ruột của họ sao?
“Vinh Đình, đừng nói thế, là chị của con.” Mẹ tôi nháy với em trai rồi quay sang giục tôi: “Mau lên, theo ba con đến nhà máy, tối nay ở lại đó, mai là có thể bắt làm rồi. Mỗi cho tụi mẹ hai ngàn ba, con giữ lại hai trăm mua áo với trang điểm, con gái cũng nên làm đẹp.”
Hai trăm? Tôi cười lạnh trong lòng. Nhưng tôi không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào cái pizza bàn, bụng đói đến kêu òng ọc.
“Ba mẹ, con đói rồi.” Mẹ tôi lườm tôi một cái: “Cái đó là phần thừa của em con, ăn đi.”
Tôi không món đó tên gì, chỉ thấy ngon đến mức muốn nuốt cả cái đĩa. này tôi mới , nó tên là pizza. Món em trai tôi có thể ăn hằng ngày, còn tôi phải nhờ “phần thừa” mới được nếm thử.
Ba tôi tôi đến nhà máy rồi rời đi ngay, còn dặn với chủ xưởng: “Con bé này phải trông kỹ đấy.”
Công việc của tôi là dán nhãn lên hộp chơi dây chuyền sản xuất, xưởng nồng nặc mùi keo dán khiến cổ họng tôi rát buốt.
Ký túc xá là phòng tầng hai tầng ba dành cho mười sáu người. Giường bên cạnh tôi là chị Lục Yến, 22 tuổi, nhìn rất hiền lành.
“Sao em còn nhỏ thế đã đi làm rồi?” Chị hỏi tôi. Tôi chỉ lắc .