Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
“Tôi báo sát rồi.”
Tôi nói nhẹ nhàng như không, ngấn lệ.
“Ơ này, Huệ à, suy cho cùng chỉ là chuyện nhà, đâu cần làm lớn chuyện thế…”
Trưởng làng bước lại, mặt không vui, vẻ như đang nghĩ cho tôi.
Tôi lắc đầu, nhìn người đàn ông già nua gần đất xa trời ấy.
“Không phải vì chuyện hôm nay.”
“Mà là vì tai nạn giao thông của bố mẹ tôi mười bốn năm trước.”
Vì chuyện giữa Trần Trân Trân , tôi giác hơn với cuộc xung quanh.
Ở nhiều nơi, tôi lén lắp camera.
Không ngờ, một nọ tôi lại vô nghe được chuyện năm xưa.
Từ cuộc nói chuyện giữa Trần Trân Trân dì, tôi mới biết…
Tai nạn cướp bố mẹ tôi năm , không phải là chuyện ngoài ý .
Năm , dì gả vào nhà chồng, vì nghèo khổ, thường xuyên đánh đập, mắng chửi.
Còn nhà tôi, bố chạy xe tải đường dài, kinh tế khá hơn các hộ làng.
này, mẹ tôi nhiều lần mang đồ giúp dì, vô tận chứng kiến dì bạo hành.
Dù là vì tốt, dì lại sinh lòng đố kỵ, cho rằng mẹ tôi chỉ đang cố khoe mẽ.
Hai người cùng là gái quê nghèo khổ, vì mẹ tôi “gả đúng người” mà có thể ăn no mặc ấm, chuyện khiến dì oán hận.
, dượng nghiệp, không có vốn.
Họ bèn nhắm vào nhà tôi.
Ông bà nội tôi mất sớm, nhà chỉ có mình tôi là .
Chỉ cần giết chết bố mẹ tôi, toàn bộ tài sản sẽ do trưởng làng đứng định đoạt, trao cho dì tôi quản lý.
Họ phá hỏng phanh xe tải… bố mẹ tôi, từ bỏ mạng “tai nạn”.
bồi thường cộng với khoản tiết kiệm nhà – tổng cộng ba trăm nghìn.
Chia cho trưởng làng một ít, phần còn lại, dì tôi giữ toàn bộ.
Tôi từng nghĩ họ là nơi duy nhất tôi có thể dựa vào khi mất cha mẹ.
Không ngờ họ lại chính là hung thủ giết bố mẹ tôi.
Mà tôi, lại coi họ là người thân ruột thịt, năm này qua năm khác quan tâm, chăm sóc.
Những việc “tốt” mà dì từng làm cho tôi, có bao nhiêu là vì tội lỗi? Bao nhiêu là giả vờ?
Tôi không dám nghĩ nữa.
Nước rưng rưng, tôi thuật lại hết toàn bộ sự thật.
Căn phòng chìm vào im lặng tuyệt đối, không một ai lên tiếng.
Trưởng làng là người đầu tiên phản ứng:
“Cô bịa chuyện còn lôi tôi vào nữa hả?!”
“Cút! Làng Đào Điền không chào đón cô!”
Tay cầm điếu thuốc lào run lên bần bật, ông ta liên tục đẩy tôi khỏi cửa.
Dường như chỉ cần tôi biến mất, thì những tội lỗi năm xưa của ông ta sẽ chôn vùi.
Tôi hít sâu, đứng yên tại chỗ:
“Tôi không nói dối.”
“Tôi báo sát rồi.”
“Cái… cái gì cơ…”
Lý Hương Bình ngồi phịch xuống đất, mờ đục.
Trần Hùng thì tựa vào tường, không nói được lời nào.
“Chị ơi!! Em vô tội mà!! Từ đầu cuối em đâu có định hại chị đâu!!”
Trần Trân Trân thấy hình nguy ngập, vội lao tới ôm chặt chân tôi, gào khóc nức nở.
Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô ta.
“Cô là người hưởng lợi, cô chưa từng vô tội.”
Năm ấy thi đại học, điểm tôi rất cao, học phí không nhiều. Tôi xin họ vay chút , họ nói không có.
lưng, họ lại cho Trần Trân Trân chơi xa, tiêu xài.
Họ nói, gái thì phải biết nhìn đời.
Trần Trân Trân nói dối rằng làm mấy năm ngoài kia, thực tế hề khổ cực nào.
Họ tiêu bố mẹ tôi để nuôi mình ăn sung mặc sướng, không cho tôi nổi vé xe học phí năm đầu.
“Cô yên tâm.”
“Cô đang mang thai, không ai phạt nặng được cô.”
Tôi nói thật, chuyện này, Trần Trân Trân chỉ là người có vấn đề đạo đức, không phạm pháp.
Còn , chỉ là cho làng uống thuốc xổ, xử không nặng.
Tôi …chỉ là cho bố mẹ tôi trên trời một công lý, cho vụ máu oan mười năm trước một lời kết.
Khi tuyết tan chưa bao lâu, sát tới.
Tôi giao toàn bộ chứng cứ mình thu thập được, chỉ mong hai kẻ súc sinh kia không còn đường ngóc đầu.
9
Lý Hương Bình Trần Hùng bắt.
Trưởng làng xử phạt nặng vì nhận hối lộ.
có vẻ tỉnh ngộ, cầu xin tôi tha thứ.
ta là người không có năng lực.
Mấy năm nay, nói là giúp tôi làm việc, thật đều nhờ vào tôi.
Trước kia vì có cảm, tôi thấy gì sai.
giờ nhìn lại… ta đúng là thứ bỏ .
Trần Trân Trân thích ta, chỉ là thích quần áo tôi mua, tôi cho.
Rời xa tôi, ta là gì ngoài một gã trai vô dụng có mẹ ốm yếu bản thân lười biếng.
Trần Trân Trân thích thì giữ lấy , đừng khóc là được.
này nghe nói, Trần Trân Trân mê mẩn yêu mù quáng, vẫn sinh đứa trẻ .
thì khinh thường cô ta vì là gái kẻ phạm tội, mẹ ta cô ta bước chân vào nhà.
Trần Trân Trân ôm khóc lóc, nhà thành một mớ hỗn loạn.
khá hơn. Rời khỏi tôi, mọi mộng tưởng chỉ là lâu đài trên cát.
Trước kia tôi còn cho ta chút vốn nhỏ làm ăn, còn giờ – chỉ biết ăn bám, buồn kiếm việc.
ta luôn nghĩ, làm thuê là mất mặt.
Cuối cùng, vì vừa già vừa nghèo, không ai thèm để ý, ta lại quay về với Trần Trân Trân.
Chỉ là…cô ta từ bé sung sướng, hai vợ chồng càng túng quẫn, .
Lại vì chuyện cũ, làng xa lánh, mức không mua nổi gạo.
tất chuyện , không còn liên quan gì tôi nữa.
chuyện , tôi không còn chỉ làm tiệc cưới ở làng.
Làm người, vẫn nên nhìn về phía trước.
Tôi dùng số tích góp bao năm, mở một cửa hàng nhỏ ở thị trấn.
Người đông, đơn hàng không ngớt, bận hoa .
, tôi thuê thêm vài người, dần trở thành nhà thầu tiệc cưới số một vùng.
Hôn nhân, gia đình – vĩnh viễn không phải là tất .
Tôi chỉ làm tốt công việc của mình, dùng đôi tay để một cuộc đời tốt đẹp hơn.
HOÀN —